Tân Vận Nhi nghe xong lúm đồng tiền khẽ biến một chút, đôi mắt đẹp oán hận nhìn Lục Thất một cái, Thương Nhi kinh ngạc nói: - Lục công tử, nghe Vận Nhi nói mấy hôm nữa ngài sẽ cưới thêm hai vị tiểu thư Trần phủ, sao lại phải trì hoãn ngày cưới với Vận Nhi?
Lục Thất dịu dàng nhìn Tân Vận Nhi một cái, dịu dàng nói: - Ta vì một số nguyên nhân không thể không đón hai vị Trần tiểu thư vào phủ, Vận Nhi là thê thất của ta, nhà cũ của ta bây giờ rất cũ nát, đợi sau khi sửa chữa xong mới đón vợ vào cửa.
Thương Nhi ánh mắt lưu chuyển, đổi đề tài ôn nhu nói: - Nghe Vận Nhi nói Lục công tử thổi tiêu rất hay, có thể thổi một khúc để Thương Nhi nghe không?
Lục Thất mỉm cười nói: - Thật xin lỗi, ta thổi tiêu đều dùng tâm thổi, luôn luôn chỉ thổi cho người tri âm nghe, Thương Nhi cô nương tiếp tục ở lại chơi ta còn có việc cần làm, thất lễ. Nói xong chắp tay thi lễ tạm biệt với Thương Nhi.
Sau khi thi lễ xong quay đầu dịu dàng nói với Tân Vận Nhi: - Vận Nhi, mấy hôm nữa ta cho kiệu hoa đến rước Đông Thanh và Tiểu Vân vào thành khấu kiến mẹ ta, sau đó ta sẽ đưa các nàng ấy trở lại làm bạn với muội, ngày mai muội đưa cho người nhà của các nàng ấy một trăm lượng tiền cưới, còn có tiểu thư Trần phủ sau khi qua cửa cũng sẽ đến đây quì gặp muội, muội quét dọn nơi này một chút.
Tân Vận Nhi sửng sốt, vội hỏi: - Thất lang, thiếp còn chưa có xuất giá, chàng đừng cho tiểu thư Trần phủ tới đây gặp muội, chuyện này không đúng qui củ.
Lục Thất nhìn nàng chăm chú, dịu dàng nói: - Vận Nhi cưới vào cửa chỉ là một hình thức thôi, trong lòng ta nàng đã là thê thất Lục gia, chuyện của Lục gia nàng cũng nên tập gánh vác đi. Được rồi, ta còn có việc, mấy ngày tới ta sẽ đến cùng nàng bàn việc gia đình sau.
Tân Vận Nhi lặng người có chút hoảng loạn, nàng hiểu Lục Thất làm như vậy là không thỏa đáng nhưng thấy Lục Thất đã nói hết lời, lập tức hướng về Thương Nhi gật đầu một cái cất bước đi ra ngoài, nàng cũng vội vàng đi ra ngoài.
Lục Thất khi đi qua tiệm thuốc bắc, mỉm cười gật đầu với Tiểu Vân ở sau quầy, Tiểu Vân mặt đỏ ửng xấu hổ, vui sướng nhìn trộm Lục Thất bước ra ngoài.
Lục Thất bước ra khỏi cửa tiệm, cởi dây buộc ở trên cửa, Tân Vận Nhi nhẹ nhàng đi theo ra ngoài, tới bên người Lục Thất nhỏ giọng nói: - Thất lang, cảm ơn chàng.
Lục Thất dắt ngựa nhìn Tân Vận Nhi, hắn thật sự thích vị hôn thê trí tuệ lại biết lễ nghi này, nói những lời đó ngay trước mặt Thương Nhi chính là giành lại sĩ diện cho Tân Vận Nhi.
- Vận Nhi, Đông Thanh làm mì ta ăn rất ngon, nàng đừng quên chuyện sính lễ, mấy ngày nữa ta sẽ đưa các nàng vào trong thành khấu kiến mẹ ta, thấy mẹ có thể vui mừng vì nhận được ngân lượng từ tiệm thuốc bắc, về sau chính là tiền riêng của các nàng, có thể cho cha mẹ các nàng. Lục Thất ôn tồn nói rõ nguyên nhân đưa Đông Thanh và Tiểu Vân vào thành.
Tân Vận Nhi lúc hiểu ồ một tiếng, dịu dàng nói: - Thất lang, chàng đưa một trăm lượng sính lễ cũng đủ cho cha mẹ các nàng ấy từ nghèo lên thành gia đình khá giả rồi, bây giờ tốt nhất không nên cưới các nàng để tránh người ngoài cười chê.
Lục Thất mỉm cười nói: - Vận Nhi, tâm tư của nàng ta có thể hiểu, trong mắt của ta nữ nhân xinh đẹp chủ yếu là ở dung mạo vào khí chất, dung mạo không xinh đẹp có thể dùng đồ trang điểm, khí chất lại rất khó có thể bồi dưỡng ra được. Nàng muốn bồi dưỡng Đông Thanh và Tiểu Vân học nhạc học văn rất tốt, chỉ có điều Đông Thanh và Tiểu Vân xuất thân bần hàn, sự tự ti của các nàng rất lớn. Tự ti như vậy mà đi học văn học nhạc, cũng không thể bồi dưỡng ra khí chất, ta khiến cho các nàng ấy có thể có được của cải địa vị cao, có thể giảm bớt sự tự ti của các nàng, quan điểm của ta nàng thấy thế nào?
Tân Vận Nhi ngạc nhiên nhìn Lục Thất, một lúc lâu sau mới gắt giọng nói: - Một đại nam nhân như chàng không cần quản chuyện của nữ nhân.
Lục Thất vui vẻ trêu đùa: - Chia sẻ sự lo lắng với vợ đây là chuyện cùng chồng chia sẻ nỗi buồn.
Tân Vận Nhi xấu hổ trừng mắt nhìn hắn một chút, chợt sầm nét mặt nghiêm mặt nói: - Thất lang, thiếp thật sự có một chuyện muốn chàng giúp đỡ.
Lục Thất mỉm cười nói: - Được, có phải chuyện điều tra công tử của huyện lệnh Thanh Dương kia không?
Tân Vận Nhi ngẩn ra nhỏ giọng nói: - Thất lang, chàng cũng nghe thấy rồi?
Lục Thất cười nhạt nói: - Ta là người luyện võ, thính lực tốt hơn người thường mấy lần, chuyện lần này ta có thể thăm dò giúp nàng, tuy nhiên nàng phải đáp ứng với ta một chuyện, sau khi làm xong chuyện này không tiếp tục lo lắng cho tiểu thư Chu phủ nữa.
Tân Vận Nhi lại ngẩn ra, chần chờ một chút chán nản nói: - Thất lang, tiểu thư Chu phủ là người thiếp mang ơn, lúc thiếp rời khỏi Chu phủ, tiểu thư chẳng những không trách cứ ngược lại còn cho thiếp 150 lượng bạc phòng thân và một đôi hoa tai vàng, thiếp thật sự hổ thẹn với tiểu thư, không thể có ơn mà không báo.
Lục Thất ồ một tiếng, ác cảm đối với tiểu thư Chu phủ lập tức giảm đi, ngược lại có chút kính trọng, nữ nhân có thể khoan dung như vậy rất hiếm có, hắn dịu dàng nói: - Hóa ra tiểu thư Chu phủ đối với nàng tốt như vậy, ta đây không ngăn trở nàng nữa.
Tân Vận Nhi cảm kích nhìn Lục Thất một cái, Lục Thất mỉm cười nói: - Vận Nhi, ta không cản trở việc nàng lo lắng cho tiểu thư Chu phủ, nhưng đối với nàng vẫn có yêu cầu, mấy ngày nữa ta muốn đi huyện Thanh Dương thăm tỷ tỷ, nàng nhất định phải đi cùng ta.
Tân Vận Nhi ngẩn ra, lập tức hiểu ra đây là một sự thừa nhận của Lục Thất đối với nàng, không khỏi xấu hổ vui sướng nhỏ giọng nói: - Thiếp sẽ đi với chàng.
Lục Thất cho tay phải lấy túi bạc từ trong ngực ra, đưa cho Tân Vận Nhi dịu dàng nói: - Trong túi này có hai trăm lượng bạc, nàng giữ lại để giải quyết việc nhà.
Tân Vận Nhi đưa tay nhận lấy túi bạc nặng trích, chần chờ nói: - Bạc này thiếp sẽ ghi chép lại.
Lục Thất nghiêm mặt nói: - Nàng là thê thất, có quyền trưởng quản bạc còn lại của Lục gia, bạc này là của Lục gia, không thể lẫn lộn vào việc buôn bán. Sau này ta sẽ còn đưa cho nàng mấy nghìn lượng bạc để quản lí, nàng là thê thất có thể quản lí việc nhà nhưng không được tiết lộ cho các thiếp thất và người trong Lục gia, biết kể cả mẹ ta.
Tân Vận Nhi giật mình nói: - Thất lang, chuyện tiền bạc của Lục gia sao lại không cho mẫu thân biết.
Lục Thất nghiêm mặt nói: - Của cải bên ngoài của Lục gia nhất định phải cho nương của ta biết, nhưng bạc ta đưa nàng, đều là bạc được hối lộ lúc làm huyện úy, không thể để lộ ra ngoài, ta không muốn để mẫu thân biết lại lo lắng, nàng là thê tử, về sau bạc hối lộ sẽ do nàng giữ, sau đó dùng làm việc gì đấy, chuyện ta nói nàng có hiểu không?
Tân Vận Nhi nghe xong cảm thấy hoảng hốt, ngoài mặt không dám hỏi lung tung vội vàng gật đầu nói: - Thiếp đã hiểu.
Lục Thất dịu dàng nói: - Vận Nhi, không còn chuyện gì nữa thì ta đi đây.
Thân Vận Nhi không nỡ gật gật đầu nói: - Thất lang, chuyện công vụ nhất định phải cẩn thận hơn.
- Ta đã biết. Trong lòng Lục Thất ấm áp đáp lại, quay người lên ngựa cười nhìn Tân Vận Nhi một cái, thúc ngựa rời đi. Tân Vận Nhi nhìn đến tận lúc không còn thân ảnh của Lục Thất mới quay về nhà.
Trở về sân nhà sau, Thương Nhi cười dịu dàng nói: - Vận Nhi, vị Lục công tử này mặc dù là võ quan, nhưng cũng là người biết lễ nghĩa, thấy được Lục Thất rất để ý muội, tỷ thật tâm chúc phúc cho muội.
Tân Vận Nhi dịu dàng nói: - Thương Nhi, Lục công tủ tuy là võ quan nhưng cũng tinh thông văn học cổ, văn võ song toàn, chẳng qua là Lục công tử thích những bài thơ khí thế hào hùng, không thích những bài thơ văn nhã hiện đang lưu hành, tỷ trở về nói với tiểu thư một câu.
Thương Nhi lắc đầu, dịu dàng nói: - Vận Nhi, lòng tốt của muội tỷ và tiểu thư đều hiểu, nhưng muội đừng phí sức nữa, bây giờ cho dù tiểu thư không đáp ứng hôn sự với Lục gia cũng sẽ không ứng hôn với Lục gia. Muội nói nhượng danh phận thê thất cho tiểu thư, đó là chuyện không thực tế, danh phận thê thất của muội là cho Lục gia sắp xếp, sẽ không vì muội mà tùy ý nhượng qua nhượng lại. Theo tỷ thấy Lục công tử là một người tâm cao khí ngạo, về sau trước mặt Lục công tử tuyệt đối không được nói lời như vậy nữa, như vậy sẽ khiến Lục công tử phản cảm.
Tân Vận Nhi cau mày nói: - Sẽ không đâu, Lục công tử rất hiền lành.
Thương Nhi lắc đầu nói: - Muội đừng khăng khăng một mực như vậy nữa, Lục công tử là người luyện võ, người luyện võ chắc chắn sẽ có một mặt ác nghiệt. Lục công tử đối với muội dịu dàng bởi vì coi muội là thân nhân, còn tiểu thư lúc trước cự tuyệt hôn sự, trong lòng Lục công tử đã có tức giận, nếu muội không quí trọng danh phận thê thất mà Lục công tử cho, kết cục chỉ có thể là lòng tốt khó có được sự báo đáp tốt.
Tân Vận Nhi giật mình nói: - Tỷ nghĩ như vậy sao.
Thương Nhi dịu dàng nói: - Nhìn hành động đoán lòng người, Lục công tử cự tuyệt thổi tiêu, chính là thể hiện sự không hài lòng đối với tiểu thư, chuyện của tiểu thư muội vẫn nên ít quan tâm thì tốt hơn.
Tân Vận Nhi nghe trong tâm có chút giật mình, người trong cuộc như nàng một lòng muốn báo ân khiến cho mê muội, Thương Nhi vừa nói, nàng mới nhớ tới một số lời nói của Lục Thất, đúng là không thích việc nàng lo lắng chuyện của tiểu thư Chu phủ, đây chứng tỏ người khôn ngoan sẽ biết được mất.
- Vận Nhi, tỷ tới tìm muội, là có một số chuyện quan trọng muốn hỏi ý kiến muội được không? Thương Nhi chuyển đề tài nói.
- Chuyện gì vậy? Tân Vận Nhi không yên lòng ôn tồn đáp lại.
Thương Nhi nhìn nàng chăm chú nghiêm mặt nói: - Vận Nhi, tỷ nghe Hạnh Nhi nói, hôm qua Tân di nương đem sổ sách Chu phủ tới chỗ phu nhân, dường như đang đem quyền sở hữu tài sản của Chu phủ giao cho phu nhân, muội có biết tình hình cụ thể của chuyện này không?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]