Chương trước
Chương sau
Lục Thất tới hoa viên tiêu cục làm việc rất chăm chỉ, tưới nước bón phân không sợ bẩn sợ mệt, mới nửa ngày đã làm xong công việc. Người làm vườn lão Lý quan sát hắn cả ngày, muốn đưa cho hắn chiếc áo cũ của tiêu cục, dặn dò gặp bất kỳ ai cũng đều phải khiêm tốn, bởi vì ăn bát cơm này của tiêu cục kỵ nhất là đắc tội với đủ mọi hạng người. Đó cũng là nguyên nhân lớn nhất của hai cửa phòng kia đối với Lục Thất.

Buổi chiều, Lục Thất rời khỏi tiêu cục đi tìm Thái Thường Thiếu Khanh Ngô phủ. Buổi sáng hắn chỉ làm mà chưa hỏi thăm được tình hình, chủ yếu là hắn muốn làm quen mới có thể hỏi thăm được tình hình thực sự. Nếu không làm công lại mạo muội hỏi thăm, điều đó căn bản là tự làm mất mặt, rất dễ bị kẻ khác lừa gạt. Ngược lại, hắn đã định làm công ở tiêu cục ít nhất là 10 ngày. Mỗi ngày có nửa ngày nghỉ ngơi đủ để làm việc.

Thái Thường Thiếu Khanh là quan cao tứ phẩm. Chức quan này chủ tế tự. Mặc dù quan vị tôn sùng nhưng lại không có thực quyền gì, cũng không biết Hồ tướng quân vì sao mà tặng người đẹp lấy lòng, có lẽ Thái Thường Thiếu Khanh có tư cách nói chuyện tấu sự trước mặt Đường hoàng. Tướng lĩnh thống lĩnh binh lính bên ngoài, sợ nhất chính là trong triều có người nói xấu. Điều đó sẽ làm mất chức quan mà còn mất cả tính mạng.

Thái Thường Thiếu Khanh Ngô phủ cũng nằm ở thành tây, cách Long Uy tiêu cục hai phương hơn 3 dặm. Lục Thất mặc áo đen tiêu cục trên ngực có biểu tượng đàn rồng, khi hỏi đường mọi người đều rất nhiệt tình, xem ra Long Uy tiêu cục ở trong thành Giang Ninh danh tiếng rất tốt.

Thuận lợi tìm tới Ngô phủ, vừa thấy quy mô không như phủ đệ Công bộ thị lang. Phủ đệ của Thái Thường Thiếu Khanh không nằm ở thành đông phần lớn quý tốc, điều này cho thấy tiếng nói của Ngô đại nhân trong triều đình, tám phần là không được xem trọng lắm.

Hơn nữa, điều khiến Lục Thất không ngờ chính là trước cửa Ngô phủ lại không có nô bộc đứng gác. Hắn gõ cửa, mới có một tên nô bộc mặt mày vàng vọt khoảng hơn 40 tuổi đi ra. Lục Thất lấy hai lượng bạc ra dễ dàng hỏi thăm được tin tức của Lục Châu.

Điều khiến Lục Thất cảm thấy bất ngờ chính là Lục Châu là Binh Bộ Viên Ngoại Lang Hàn đại nhân, tặng cho Thái Thường Thiếu Khanh đại nhân ở kinh thành. Nhưng, nhà Ngô đại nhân có vợ nghiêm, mọi việc thấy Lục Châu không vừa lòng liền nhân lúc Ngô đại nhân không có nhà, vu tội Lục Châu phạm thượng đánh chủ, bán cho lầu Khổng Tước bên bờ sông Tần Hoài.

Nô bộc gác cửa nói Ngô đại nhân sau khi trở về nhà cãi nhau với thê thất một hồi, đã tức giận bỏ đi mấy ngày chưa về phủ.

Lục Thất nghe được tin này trong lòng cảm thấy khó chịu, thậm chí là phẫn hận trong lòng. Tình một đêm lúc đó, hắn đối với Lục Châu đã có tình cảm rất sâu đậm, chỉ là thân là kẻ dưới, không thể không đối diện với hiện thực rời bỏ, song trong lòng hắn đã xem Lục Châu là thê thất rồi.

Cộng thêm “Quy xà đan thư” thu được cũng là ban ơn rồi. Hồng nhan tin tặng minh châu, quân đương ân nặc tương báo. Lục Thất là người không trọng đại nghĩa, nhưng tuyệt đối là một người đàn ông trọng tri ân.

Lục Thất là một kẻ học nghề đối với việc tìm thú vui ở lầu xanh, sau khi trở về thành nam vốn muốn cùng thuộc hạ tới lầu Khổng Tước tìm người, nhưng sau khi hắn suy tính lại đã từ bỏ ý nghĩ cùng thuộc hạ tới đó. Hắn lặng lẽ một mình chuộc cứu Lục Châu, sau đó dẫn Lục Châu trở về huyện Thạch Đại sống cuộc sống bình thường. Lục Châu bước vào cuộc sống ở lầu xanh đã bị cắt đứt hoàn toàn, không để cho người thân trng nhà biết.

Ngày hôm sau, trời vừa tảng sáng, hắn lại đi làm công ở tiêu cục, bắt đầu công việc nửa ngày.

Sau bữa cơm trưa, khi hắn rời khỏi, người làm vườn lão Lý quan tâm nói:
- Lục Thất, ngươi là người ngoài tới, nhất định phải nhớ, đây là kinh thành, du ngoạn trong thành nhất định đừng gây chuyện hoặc chõ mõm vào chuyện bao đồng.

Lục Thất gật đầu đáp lại:
- Ta biết rồi, cảm ơn Lý thúc.

Lão Lý vui vẻ gật đầu, đại khái nghĩ là Lục Thất trẻ nhỏ dễ dạy.

Vừa ra khỏi cửa sau tiêu cục, một người gọi với theo. Lục Thất quay lại nhìn, là một lục phu Điền Ngọc. Điền Ngọc 30 tuổi, nông mày rậm mặt vuông chữ điền, tướng mạo rất đẹp, nhưng khi làm việc nghe lão Lý nhắc tới người này đánh bạc chơi gái khiến Lục Thất ít chú ý tới hắn.

Điền Ngọc rất thân thiện đưa tay ra khoác vai hắn, cười nói:
- Lục huynh đệ, ngươi có muốn đi chơi phải không?

Lục Thất nghe xong hơi giật mình, tên Điền Ngọc này lớn lên ở nông thôn rất thích chơi gái, có lẽ là người chỉ đường thanh lâu rất tốt, liền mỉm cười nói:
- Ở đây ta không quen, muốn tùy tiện đi xem xem.

Điền Ngọc cười nói:
- Tìm ra nhé, ta đưa huynh đệ đi vài nơi hay chơi chút.

Lục Thất thấy Điền Ngọc chủ động làm hướng dẫn, liền hỏi luôn:
- Điền đại ca, ta muốn tới lầu Khổng Tước xem xem, ngươi có biết lầu Khổng Tước ở đâu không?

Điền Ngọc hơi sững người, liếc nhìn Lục Thất, cười nói:
- Ây da huynh đệ, nhìn không ra ngươi cũng là loại phong lưu đấy chứ.

Lục Thất nóng mặt nói:
- Ta nghe người khác nói lầu Khổng Tước hay, cho nên muốn đi cho biết.

Điền Ngọc lắc đầu cười nói:
- Huynh đệ, lầu Khổng Tước là một trong năm lầu nổi tiếng bên bờ sông Tần Hoài Giang Ninh. Trong đó toàn là chị em xinh đẹp quyến rũ, ngay cả ta một tháng 10 lượng tiền công cũng không dám nằm mơ.

Lục Thất cố ý kinh ngạc nói:
- Đắt thế sao?

Điền Ngọc bất đắc dĩ nói:
- Tới đó toàn là nhân vật vung tiền như rác, ngay cả chị em thấp nhất cũng phải năm lượng bạc, chúng ta muốn đi khoái lạc có khi là chỗ hay.

Lục Thất lắc đầu nói:
- Ta chỉ muốn tới đó mở mang kiến thức chút thôi.

Điền Ngọc đảo mắt cười nói:
- Huynh đệ, dẫn đại ca đi đánh bạc, may mắn đi lầu Khổng Tước mở mang kiến thức một phen cũng được.

Lục Thất chần chờ một lát, nghĩ có Điền Ngọc dẫn đường sẽ bớt đi đường vòng, hơn nữa thân quen còn có thể hỏi thăm được tình hình thực sự của Tiểu Phức, liền gật đầu nói:
- Cũng được, ta đưa đại ca đi dạo.

Dưới sự dẫn dắt của Điền Ngọc, hai người tới sòng bài ở thành bắc.

Lục Thất vừa bước vào trong đã hơi ngạc nhiên, trước tiên là ngoài cửa dán bốn chữ đại hán hung hãn, bên trong sòng bài cũng rất lớn, tập trung vài trăm người, tiếng ồn áo liên tiếp vang lên.

Điền Ngọc cười nói:
- Huynh đệ không phải sợ, ở đây là công bằng nhất đấy, chỉ cần không kém, không ai dám làm gì.

Lục Thất gật đầu. Điền Ngọc liền hỏi:
- Huynh đệ có tiền không?

Lục Thất cười nói:
- Có hai lượng bạc.

Điền Ngọc thất vọng lắc đầu:
- Vậy chúng ta mua lớn nhỏ chơi chút nhé.

Lục Thất gật đầu nói:
- Được.

Điền Ngọc kéo hắn tới phía trước chiếc bàn dài, xung quanh bàn có mười mấy người, nhà cái là một người đàn ông ngoài 30 tuổi trắng nõn. Điền Ngọc giảng giải cho Lục Thất một hồi cách chơi thế nào.

Người đàn ông nhà cái quơ lấy con súc sắc lắc chiếc hộp, lắc hơn 10 lần liền đặt xuống trước mặt nói:
- Mua rời tay, đặt cược.

Lục Thất không muốn ở lại quá lâu, sau khi nhắm mắt lại, liền lấy ra hai lượng bạc vụn đặt lên cửa nhỏ. Mười mấy người lần lượt áp lớn áp nhỏ, Điền Ngọc cẩn thận cũng ở cửa nhỏ áp một lượng bạc nói:
- Huynh đệ, ngươi là tay mới, thần tài sẽ chú ý tới ngươi.

Lục Thất nghe xong cười, người đàn ông trắng trẻo chờ mọi người bỏ tay ra liền mở hộp thét lớn:
- Nhỏ.

Điền Ngọc nhảy lên cao vui vẻ nói:
- Hay lắm.
Nhà cái đem bạc đẩy tới trước mặt Điền Ngọc, đủ mười mấy lượng.

Nhà cái cười nói:
- Điền đuôi vận khí không tệ chứ?

Điền Ngọc thắng tiền cũng không chú ý gọi tên riêng của hắn, cười nói:
- Lão huynh đệ mau lắc bảo đi.

Nhà cái dùng chiếc hộp đặt súc sắc lên không chuyển mấy vòng, ném lại lên bàn. Mọi người lần lượt đặt cược, Điền Ngọc lại nhìn về phía Lục Thất.

Lục Thất chỉ ra nhỏ, Điền Ngọc hơi sững người lại, nghiến răng đẩy bạc vào cửa nhỏ, lại lấy ra 10 lượng bạc đặt tiếp vào cửa nhỏ, lớn tiếng nói:
- Huynh đệ ta thần tài cự phú, liều mạng.

Nhà cái liếc nhìn Lục Thất, mở hộp nói:
- Nhỏ.

Điền Ngọc vui vẻ nhìn Lục Thất cười:
- Huynh đệ, ngươi quả là lợi hại.
Lục Thất cười nhạt không nói gì.

Nhà cái lại đẩy hơn 60 lượng bạc tới trước mặt Điền Ngọc, lại lắc súc sắc. Lần này sắc mặt nhà cái đã ngưng trọng, đưa chiếc hộp lên lắc loạn lên.

Khi chờ đặt xuống bàn, mười mấy người đều nhìn về phía Lục Thất. Lục Thất nhíu mày không nói, nói trúng thế cũng được rồi, người mở sòng bài chắc chắn đều là hạng người hung ác.

Điền Ngọc thấy hắn không lên tiếng, liền nói:
- Huynh đệ, áp lớn áp nhỏ?

Lục Thất bất đắc dĩ nói:
- Hình như vẫn là nhỏ.

Điền Ngọc thấy hắn không chắc chắn, lấy một nửa bạc đặt lên cửa nhỏ. Phần lớn mọi người đều áp lên cửa nhỏ.

- Con bà nó, ông mày không tin được.
Một người đàn ông áo đen mở miệng mắng nhiếc, một ván 50 lượng trọng nguyên bảo bị mất, cạch một tiếng quẳng xuống bàn.

Điền Ngọc liếc ngang, đặt hết số bạc còn lại lên cửa nhỏ. Lục Thất nhắm mắt lại kéo hắn nói:
- Đại ca, đổi một chút cũng được, không thể luôn là cửa nhỏ được.

- Ta cũng nghĩ như vậy.
Điền Ngọc gật đầu đáp, đưa tay ra đẩy bạc sang cửa lớn, vẻ mặt của người áo đen hơi biến sắc, những người khác có số ít theo đặt cửa lớn.

Người đàn ông trắng trẻo mở hộp ra, hô lớn:
- Lớn.

Mọi người xôn xao lên, người thua đấm ngực dậm chân, Điền Ngọc vui mừng liên hồi khiển trách.

Nhà cái đẩy hơn 300 lượng bạc tới trước mặt Điền Ngọc, cười nói:
- Giỏi quá.

Lục Thất vỗ đầu, nhíu mày nói:
- Đau đầu quá, không được rồi, ta phải ra ngoài rồi.
Nói xong liền bước ra ngoài, Điền Ngọc liền thu bạc chạy theo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.