Chương trước
Chương sau
Lục Thất cười cười không nói, lại nghe Vương chủ bộ nói tiếp:
- Vốn dĩ việc ta phát sầu chính là khó bỏ lại gia tộc mà đi, hiện giờ có quân cờ ẩn là Đông huyện thừa, gia tộc đã không phải lo nữa.

Lục Thất gật đầu, nhóm binh dũng theo đến huyện Vạn Niên, như vậy có thể giữ được tâm của bọn họ, qua một thời gian nữa, lực ảnh hưởng của hắn đối với binh dũng quân cũng sẽ tăng cường.

- Thiên Phong, kỳ thực ta biết, ngươi tiến cử Đông Hà, hẳn là vì muốn Đông Quang ở trong Khang Hóa quân có thể được đề bạt.
Vương chủ bộ còn nói thêm.

Lục Thất ngẩn ra, nhìn Vương chủ bộ, tiếp đó gật gật đầu, Vương chủ bộ mỉm cười, nói:
- Ngươi cầu Thứ sử Trì Châu là một việc làm không khôn ngoan, nhưng trợ giúp Đông Quang lại là hành động cực kỳ sáng suốt. Lúc này đây, ngươi cần phải xuất thủ giúp Đông Quang một tay.

Lục Thất nhìn Vương chủ bộ, hỏi:
- Trọng thúc, ta nên giúp thế nào?

- Rất đơn giản, đưa bạc cho Đông Quang, để cho Đông Quang đi dâng lễ cầu thăng tiến, dùng một vạn lượng bạc cũng đủ để Đông Quang thăng lên làm Chủ tướng tân doanh, dù cho không thăng được Doanh tướng, Đông Quang cũng sẽ cảm kích ngươi.
Vương chủ bộ trả lời.

Lục Thất gật đầu, sau đó cười khổ nói:
- Ta không có một vạn lượng bạc.

- Ta có, ta có thể cho ngươi.
Vương chủ bộ lập tức đáp lại.

Lục Thất nhìn Vương chủ bộ, quan sát mấy giây mới gật đầu nói:
- Vậy được, Thiên Phong xin nhận.

Vương chủ bộ gật đầu, nói:
- Dùng lễ một vạn lượng đi mua chức vị Doanh tướng, kỳ thực không đủ, cũng may Đông Hà đã là Huyện thừa huyện Thạch Đại, một vạn bạc kia coi như là tiền cúng đầu đi. Hiện giờ thúc chất Đông thị rất nghèo túng, lúc này ngươi đưa bạc là cực đại hóa thời cơ đấy.

Lục Thất gật đầu, Vương chủ bộ lại nói:
- Một khi Đông Quang lên được chức Doanh tướng, Đông Hà nhất định phải có được sự ủng hộ của Thứ sử Trì Châu làm chỗ dựa vững chắc. Khi đó Đông Hà mới có khả năng chân chính đứng ngang hàng với Ngưu huyện úy cùng ăn chia lợi ích, bằng không không bao lâu sau, Đông Hà cũng sẽ bị làm cho mất quyền lực trở thành vật bài trí.

Lục Thất tâm phục gật đầu, hắn không thể không thừa nhận, Vương chủ bộ là một cao nhân hết sức lợi hại trong tranh đấu quyền lực, hắn trị quân thì được, nhưng trên đấu trí quan trường, hắn thúc ngựa cũng không theo kịp.

- Tốt lắm, bây giờ nói đến chuyện tình của ngươi.
Vương chủ bộ lại chuyển sang nói.

Lục Thất ngẩn ra nhìn Vương chủ bộ, Vương chủ bộ nói:
- Chu phủ ở Vọng Giang Bảo dùng ba vạn bạc cùng với nữ nhi đã đổi được chức vị Chủ bộ, Thiên Phong ngươi hẳn cũng biết?

Lục Thất gật đầu, Vương chủ bộ lại nói:
- Bình thê Tân Vận Nhi của ngươi đi quỳ lạy cầu xin ta, nhưng ta không thể giúp gì được.

Thần tình Lục Thất trầm trọng gật đầu, lại nghe Vương chủ bộ nói:
- Cho nên, ngươi đến Trì Châu rồi, phải đi gặp Mã đại nhân cầu xin Chu Nhạn Nhi.

Lục Thất ngẩn ra, khó hiểu nhìn Vương chủ bộ, do dự một chút mới nói:
- Ta đi thì được cái gì, cho dù có muốn, Mã đại nhân kia cũng không có khả năng cho ta.

- Thiên Phong, ngươi có biết nhược điểm hiện giờ của ngươi là gì không?
Vương chủ bộ nghiêm nghị hỏi.

Lục Thất ngẩn ra, thành khẩn nói:
- Mời Trọng thúc chỉ giáo.

- Ngươi đã bộc lộ tài năng thái quá rồi, vì sao ngươi có thế lấy được rất nhiều chức quan, là vì thực lực của ngươi cường hãn, thành ra rất nhiều thế lực muốn lợi dụng ngươi, thế thì hậu quả của việc bộc lộ tài năng là gì? Là sẽ khiến cho hạng người đố kỵ sinh ra sát tâm.
Vương chủ bộ nghiêm nghị thuyết giáo.

Lòng Lục Thất sợ hãi, lập tức nhớ tới gã thích khách quỷ dị kia, hắn hoài nghi là do Đường Hoàng sai khiến, hắn công nhận gật đầu nói:
- Trọng thúc nói không sai, đó xác thực là nhược điểm của ta.

Vương chủ bộ gật đầu, nói:
- Dạng người như ngươi vậy, cùng với hoàn cảnh và từng trải của ngươi ngày hôm nay, rất dễ đưa tới sát tâm của Đường Hoàng.

Lục Thất cả kinh nhìn chằm chằm Vương chủ bộ, Vương chủ bộ nghiêm mặt nói:
- Ta nói như vậy là có căn cứ, Đường Hoàng người kia, tâm nghi kỵ vô cùng nặng, từng giết oan rất nhiều trung lương, nhất là võ tướng, nghi kỵ của y quá nặng.

Lục Thất gật gật đầu, Vương chủ bộ lại nói:
- Vì sao tâm nghi kỵ của Đường Hoàng nặng, là vì trong lòng của y sợ hãi. Y là một Hoàng đế yêu thích văn nhã, nội tâm của y yếu đuối, y không tin tưởng có khả năng khống chế võ tướng. Tâm sợ hãi cộng thêm sở thích yêu văn nhã khiến cho y chán ghét võ tướng, nếu đã không có lòng tin nắm trong tay, y sẽ sinh lòng nghi kỵ, một khi đã nghi kỵ cái gì, thân là Hoàng đế sẽ lập tức sinh ra sát tâm.

Lục Thất gật đầu, Vương chủ bộ lại nói:
- Cho nên việc tài năng của ngươi bộc lộ, cùng với dưới tình hình rất nhiều thế lực xem trọng ngươi, ở trong lòng Đường Hoàng lập tức sẽ cảm thấy ngươi không thể trọng dụng, mà đã không thể trọng dụng, đương nhiên là giết chết cho thỏa đáng.

Lục Thất im lặng gật đầu, Vương chủ bộ lại nói:
- Hiện giờ ngươi có muốn che giấu tài năng cũng đã quá trễ, nói cách khác ngươi đã không còn đường có thể lui, mặt khác ngươi hẳn là có hùng tâm, cần tài năng đi đề cao uy vọng.

Lục Thất ngẩn ra, lặng lẽ gật đầu, Vương chủ bộ mỉm cười, nói:
- Đã không thể che giấu tài năng rồi, vậy ngươi cứ đi làm vài chuyện hoang đường buồn cười, để cho Đường Hoàng giảm bớt chán ghét.

Lục Thất nhìn Vương chủ bộ, Vương chủ bộ tiếp tục nói:
- Đường Hoàng là một người đa tình, y viết từ, phần lớn là tình văn phong hoa tuyết nguyệt. Y là một người sở hữu hai mặt tính cách, một mặt là Hoàng đế tâm đầy nghi kỵ, một mặt là nam nhân ôn nhu say mộng Dao Đài (chốn thần tiên trong truyền thuyết người Hán).

Vương chủ bộ dừng một chút, lại nói:
- Ngươi đi gặp Thứ Sử Trì Châu, sau khi giao mật chỉ rồi, phải lập tức quỳ xuống cầu được thành toàn. Nhớ kỹ, nhất định phải quỳ, phải để cho Đường Hoàng biết rằng, ngươi vì thích một nữ nhân, không tiếc từ bỏ tôn nghiêm quỳ lạy cầu xin. Nói không chừng hành động đó sẽ có thể đánh động tới lòng đồng cảm và thương hại của Đường Hoàng.

Lục Thất nghe xong chần chừ một chút, hỏi:
- Trọng thúc, Đường Hoàng có khả năng biết được hay không? Còn Chu phủ ngày sau có thể sẽ sinh sự không?

- Nếu ngươi cảm thấy Đường Hoàng sẽ không sinh ra sát tâm với ngươi, vậy ngươi không cần đi làm, nếu không, ngươi chớ nên bỏ lỡ lần này, cơ hội có thể giành được lòng thương xót của Hoàng đế. Về phần Chu phủ, ngươi quản bọn họ làm cái gì, Chu Nhạn Nhi đã không thuộc về Chu phủ nữa, hơn nữa chỉ bằng tên trưởng tử mọt sách kia, làm Chủ bộ chẳng qua chỉ là thứ đồ bài trí, một chút quyền lực cũng sẽ không có.
Vương chủ bộ trầm giọng nói.

Lục Thất gật gật đầu, nói:
- Ta nghe lời Trọng thúc.

Vương chủ bộ gật đầu, nói:
- Quân tâm vô thường, chỉ cần Đường Hoàng đối với ngươi có hảo cảm, liền sẽ có lòng dùng ngươi. Ngươi yên tâm đi làm đi, những gì phát sinh tại nơi của Thứ sử Trì Châu, Đường Hoàng nhất định sẽ biết.

Lục Thất ngẩn ra, im lặng gật đầu, chợt Vương chủ bộ lại hỏi:
- Ngươi là Hữu Thiên Ngưu à?

Lục Thất ngẩn ra, gật đầu, Vương chủ bộ mỉm cười, nói:
- Thứ sử Trì Châu là Đại tướng quân của Hữu Thiên Ngưu, ngươi phải hành lễ bái kiến của hạ quan, sau khi giao mật chỉ, lập tức quỳ xuống cầu xin.

Lục Thất ngẩn ra, lại gật đầu, hắn thật sự đã bị lời nói của Vương chủ bộ đánh động, trước là nguy cơ thích khách, nay lại có nguyện vọng của Tân Vận Nhi, hắn đi quỳ cầu cũng có ngại chi.

- Được rồi, Thiên Phong, ngươi đưa ta đi Đông Lưu Bảo, ta chuẩn bị một vạn bạc, rồi ngươi viết một phong thư tín, sáng mai ta sẽ lệnh cho tâm phúc đưa đi Trì Châu, hết thảy sẽ lấy danh nghĩa của ngươi hành sự.
Vương chủ bộ thân thiết lại nói.

Lục Thất ngớ ra nhìn Vương chủ bộ, Vương chủ bộ cười nói:
- Ngoài ra, để ngươi đi cùng, là vì muốn cấp cho Trần phủ một người đáng tin cậy, ta đã không còn phân lượng gì. Cữu phụ của ta chủ quản một gia tộc cũng rất khó khăn, Trần phủ là do rất nhiều phòng tụ chung một chỗ đấy.

Lục Thất giật mình, hắn mỉm cười xuống xe, phân phó Quý Ngũ thúc gọi nhóm quan tướng thuộc hạ đi ra. Quý Ngũ thúc thì không cần đi theo, cùng tùy tùng của Vương chủ bộ ở lại trong Thất Lý Bảo nghỉ ngơi. Tôn Lập chủ động nâng Thiên Ngưu Ngự Đao trả về.

Nhóm quan tướng thuộc hạ sau đó đi ra, Lục Thất vẫn ngồi trong xe cùng Vương chủ bộ, sau khi khởi hành rồi, Vương chủ bộ hỏi:
- Trong số những quan tướng này, tại sao không có ai tùy tùng ngươi, không phải ngươi có nói đề bạt bọn họ làm tâm phúc sao?

- Trọng thúc, là ta cố ý không cần người tùy tùng đấy, làm như vậy nhằm không khiến cho La trưởng sử nghi kỵ, tuy nhiên trong số bọn họ có ba người là tâm phúc của ta. Quý Ngũ thúc từng là thân binh của cha ta, sau khi cha ta suy bại thối lui, y vẫn theo vào Lục gia làm nô, sau lại phụng mệnh mẫu thân ta ở lại kinh thành. Trong một lần vô tình thì gặp được, ta liền yêu cầu y làm quan tướng dưới quyền, hai người khác có giao tình với Quý Ngũ thúc, còn những quan tướng khác đều không biết quan hệ giữa ta và Quý Ngũ thúc.
Lục Thất thành thật giải thích.

Vương chủ bộ gật đầu, lại hỏi kỹ thêm về những gì Lục Thất đã tương ngộ tại kinh thành, sau đó suy nghĩ một chút, nói:
- Thiên Phong, tình cảnh của ngươi hiện tại không phải tốt, nhưng cũng không tính là xấu, còn đi theo chiều hướng phúc hay họa, mấu chốt chính là phụ thuộc vào tâm ý của Đường Hoàng. Nếu những người khác không lợi dụng được ngươi, hậu quả sẽ là ruồng bỏ ngươi, quan hệ lớn nhất đến phúc họa của ngươi chính là có lui tới với Thái tử. Quân tâm vô thường, Đường Hoàng vô cùng cố kỵ thế lực của Thái tử trở nên lớn mạnh, cho nên ngươi ở bên ngoài làm việc, nhất định phải tuân theo quốc pháp. Nếu mệnh lệnh của Thái tử đòi hỏi làm trái với quan quy, ngươi nhất định phải tận lực cự tuyệt, nhưng nếu Thái tử lệnh ngươi đi làm chút việc tư, tỷ như hộ vệ, thậm chí ám sát, chỉ cần không có quan hệ gì với Đường Hoàng, ngươi cứ việc đi làm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.