Chương trước
Chương sau
Thấy Lục Thất rời đi rồi, Mã đại nhân lại bảo mọi người rời phòng, sau đó cầm trở về mật chỉ nhìn xem, thậm chí hòm thư niêm phong mật chỉ cũng xem xét cẩn thận.

Một lát sau người trung niên trở lại, đi đến bên cạnh Mã đại nhân, cung kính nói:
- Đại nhân, người nọ là Lục Thiên Phong đấy.

Mã đại nhân nhìn gã một cái, lạnh nhạt nói:
- Ngươi dám cầm tù Thiên Ngưu Vệ sao.

- Không không, là thuộc hạ ngu độn rồi.
Người trung niên cả kinh, sợ hãi vội vàng tự trách nói.

Mã đại nhân buông xuống mật chỉ, lạnh nhạt nói:
- Mật chỉ là thật, cũng không có ám chỉ gì cả, Lục Thiên Phong này, bổn quân không thể lộn xộn đâu.

Người trung niên gật gật đầu, nhưng cũng không dám nhiều lời, một lát sau, lại nghe Mã đại nhân nói:
- Ngươi đi thông báo phu nhân, hai nữ nhân do Chu phủ huyện Thạch Đại đưa tới kia, lấy tội danh phạm thượng bất kính, bán đi Di Tình viện. Sau đó ngươi báo cho Lục Thiên Phong tới mang người rời đi, tuy nhiên ngươi phải nói cho Lục Thiên Phong biết, người không thể quay trở về huyện Thạch Đại.

- Đại nhân, Lục Thiên Phong chẳng qua chỉ là một võ quan mới được thăng tiến, đại nhân địa vị tôn quý, cần gì phải mặc cho hắn càn quấy.

Mã đại nhân nhìn gã một cái, lạnh nhạt nói:
- Bổn quân tất nhiên địa vị tôn quý, nhưng cũng không dám quên, địa vị tôn quý của bổn quân là do Bệ hạ ban cho. Ngươi cảm thấy bổn quân có cần thiết phải vì hai nữ nhân mà chọc tiểu nhân thị phi không?

Người trung niên ngẩn ra, hạ giọng nói:
- Đại nhân chẳng lẽ cho rằng, sẽ bị người này hãm hại.

Mã đại nhân gật gật đầu, đáp lại nói:
- Thiên Ngưu Vệ chính là gia nô của Bệ hạ, người này có thể tiếp xúc với Hạ đại nhân, nếu hắn ngầm ôm hận trong lòng, gặp dịp nhất định sẽ nói lời hãm hại ta. Đương kim Bệ hạ là một vị Hoàng đế nhẹ dạ, đôi khi, vừa nghe tiếng gió đã bảo là mưa (không có chủ kiến, bảo sao hay vậy).

Người trung niên gật đầu, bỗng nghe Mã đại nhân nói:
- Bổn quân mặc cho hắn càn quấy, kỳ thật còn là bởi một nguyên nhân trọng yếu khác, đó là phụ tử Chu phủ huyện Thạch Đại không thể trọng dụng. Bổn quân không muốn vì hạng người vô dụng mà liều lĩnh rước rắc rối vào thân.

Người trung niên ồ một tiếng, hơi kinh ngạc nói:
- Ý đại nhân là muốn cho người khác đảm nhiệm chức vị Chủ bộ huyện Thạch Đại sao?

- Hồ đồ, ngươi theo bổn quân lâu như vậy, thế mà cái gì cũng không nhìn thấu. Bổn quân là Thứ sử Trì Châu, kiêm chức Tiết Độ Sứ Khang Hóa quân, nếu mà lộ liễu kết đảng nắm quyền lực ở huyện, sẽ thành cái gì chứ. Ngươi nhớ cho kỹ, quan viên nắm giữ thực quyền thuộc huyện nhất định phải có bối cảnh được quan kinh thành tiến cử, người Chu phủ nhậm chức Chủ bộ, chẳng qua chỉ là con rối dùng để giữ chỗ trước thôi. Bổn quân tuyệt không ủng hộ chuyện đoạt quyền thi chính, mai sau trong kinh nếu có người muốn bổ nhiệm, bổn quân tự nhiên có được nhân tình.
Ngữ khí Mã đại nhân hơi nghiêm khắc thuyết giáo.

- Vâng, thuộc hạ thụ giáo.
Người trung niên cung kính đáp lại.

- Đi thôi, báo cho phu nhân biết chớ có nhầm lẫn, là người từ huyện Thạch Đại tới, tên... Nhạn Nhi.
Mã đại nhân dặn dò.

Người trung niên ngẩn ra, cung kính nói:
- Đại nhân yên tâm, thuộc hạ sẽ làm tốt hết thảy.
Mã đại nhân gật gật đầu.

*****

Lục Thất rời khỏi Châu nha, tìm đến tửu lâu nơi nhóm quan tướng thuộc hạ nghỉ ngơi. Mới gặp mặt nhóm thuộc hạ, hắn bỗng có linh cảm quay đầu nhìn lại, đã thấy ở cửa đi vào một nữ nhân mặc y phục màu lục nhạt, đầu đội đấu lạp buông xuống sa mỏng.

Hắn lập tức mỉm cười, vẫy tay với nhóm quan tướng thuộc hạ, xoay người nghênh đón nữ nhân lục y. Hai người khi đến trước mặt đối phương thì dừng bước, Lục Thất mỉm cười thân thiết gọi:
- Cầm Nhi.

- Lão gia.
Vương Cầm Nhi một thân lục y, dịu dàng đáp lại Lục Thất.

Lục Thất gật đầu, yếu ớt cười nói:
- Chúng ta lên lầu nói chuyện đi.

Vương Cầm Nhi gật đầu, cùng Lục Thất đi lên nhã gian trên lầu, nhóm quan tướng thuộc hạ lại tiếp tục uống rượu tán gẫu.

Đi vào nhã gian, sau khi hai người ngồi xuống rồi, Lục Thất nói:
- Cầm Nhi, nàng là vì Nhạn Nhi tiểu thư mới dừng chân ở Trì Châu ư?

Vương Cầm Nhi gỡ xuống đấu lạp, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp duyên dáng, đôi mắt đẹp của nàng ôn nhu nhìn Lục Thất, dịu dàng nói:
- Thiếp thân đúng là vì Nhạn Nhi mà ở lại nơi này, lão gia chắc là đã quay về huyện Thạch Đại rồi.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Quay về rồi, có điều khi về đã là vào ban đêm, chỉ có thể ở Vọng Giang Bảo bầu bạn cùng Vận Nhi các nàng, trời vừa sáng vì công vụ và chuyện của Nhạn Nhi tiểu thư, liền phải chạy vội tới Trì Châu gặp Mã đại nhân.

- Ồ, lão gia là vì Nhạn Nhi mà tới sao?
Vương Cầm Nhi kinh ngạc nói.

Lục Thất gật đầu, tự thuật đề nghị của Vương chủ bộ, cũng nói việc Vận Nhi khổ sở cầu xin, lại kể về quá trình gặp Thứ sử Trì Châu xin người, cuối cùng nói:
- Ta đã tận lực rồi, chỉ có thể tại nơi này chờ đợi kết quả thôi.

Đôi mắt đẹp của Vương Cầm Nhi ôn tình nhìn Lục Thất, dịu dàng nói:
- Thật cảm tạ lão gia, việc của Nhạn Nhi là tâm bệnh lớn nhất của thiếp thân và chủ mẫu.

Lục Thất im lặng mỉm cười, lại nghe Vương Cầm Nhi khổ sở nói:
- Trên đường đến Trì Châu, thiếp thân đã hết lời khuyên Nhạn Nhi chạy trốn, Nhạn Nhi cũng vì tâm địa thiện lương hiếu thuận, không chịu hại cha và huynh trưởng, rốt cuộc ngày hôm trước đã vào Mã phủ.

Lục Thất gật gật đầu, chợt nghe Vương Cầm Nhi dịu dàng nói:
- Lão gia, nếu Nhạn Nhi không còn nguyên vẹn nữa, liệu lão gia sẽ ghét bỏ chăng?

Lục Thất ngẩn ra, đáp lại:
- Nàng có thấy ta ghét bỏ Vi Song Nhi và Thu Đường bao giờ chưa?

Vương Cầm Nhi nở nụ cười xinh đẹp, dịu dàng nói:
- Nói như vậy, lão gia bằng lòng nạp Nhạn Nhi làm thiếp.

Lục Thất mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Ta sẽ tôn trọng ý nguyện của Nhạn Nhi tiểu thư, tuy nhiên trong vòng hai ba năm, ta không thể cho phép Nhạn Nhi tiểu thư rời đi, gả cho văn nhân vừa ý khác.

- Lão gia lo lắng Đường Hoàng thật sự biết được việc chàng quỳ xin người phải không?
Vương Cầm Nhi ôn nhu hỏi.

Lục Thất gật đầu, thấp giọng nói:
- Không thể không phòng đấy.

Vương Cầm Nhi gật gật đầu, dịu dàng nói:
- Lão gia ở kinh thành, có phải đã gặp chuyện gì chăng?

Lục Thất gật đầu, thuật lại những chuyện đã gặp phải tại kinh thành, đồng thời cũng nói về việc thích khách Ảnh tử.

Vương Cầm Nhi vừa nghe vừa nhíu đôi mi thanh tú, im lặng trong chốc lát, mới dịu dàng nói:
- Khi nào lão gia trở về Ninh Quốc quân, thiếp thân sẽ đi cùng lão gia.

Lục Thất lắc đầu nói:
- Ta đi vào quân đội, không thích hợp mang nàng theo cùng. Nàng yên tâm đi, chiến lực của gã thích khách kia hẳn là không bằng ta, nếu không sao có thể chậm chạp không ra tay.

Vương Cầm Nhi có hơi chần chừ, gật đầu, Lục Thất há miệng thở dài, suy nghĩ một chút, nói:
- Cầm Nhi, ta có một ý tưởng, muốn nghe thử cái nhìn của nàng.

- Lão gia nói đi.
Vương Cầm Nhi thản nhiên cười đáp, khuôn mặt xinh đẹp ngậm cười quyến rũ.

Lục Thất nhìn mà ngẩn ngơ, trái tim bỗng đập thình thịch, vội âm thầm tự kiềm chế mi mắt hơi buông xuống, định thần rồi mới mở miệng nói về ý tưởng tìm đường lui của mình.

Sau khi Vương Cầm Nhi nghe xong, vẻ mặt trở nên trang trọng, đưa mắt nhìn Lục Thất, dịu dàng nói:
- Ý tưởng của lão gia, thiếp thân cho rằng rất tốt, có đường lui rồi khi làm việc cũng có thể giảm bớt kiêng kị.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Ý tưởng của ta nghe qua thì tốt đấy, có điều muốn áp dụng sẽ gặp rất nhiều khó khăn, hơn nữa nếu hành sự không được kín đáo, ngược lại sẽ bị chính nó làm hại.

Vương Cầm Nhi gật đầu, dịu dàng nói:
- Lão gia vừa mới nói, là muốn ở Thái Hồ an trí một thế lực Hồ phỉ phải không.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Hôi Ưng đã đáp ứng đến Thái Hồ gây dựng thế lực, mà sau này ta có thể sẽ phải đi Thường Châu đóng quân, cho dù không cần đi Thường Châu đóng quân, Thái Hồ vẫn là con đường trốn chạy có khả năng nhất, chỉ là làm sao để có thể hợp pháp cư ngụ tại Việt quốc, không phải là chuyện dễ.

Vương Cầm Nhi gật đầu, suy nghĩ một chút dịu dàng nói:
- Muốn hợp pháp cư ngụ tại Việt quốc không khó lắm, chỉ cần nhập cảnh tại phía tây Việt quốc, chọn ra một hộ thân hào nông thôn chuyên làm việc ác nào đó rồi tiêu diệt, sau đó mạo danh tìm đến họ hàng ở phương đông nương nhờ, cuối cùng tại phía nam Thái Hồ lựa chọn địa phương nhập hộ. Đường đi ở Việt quốc chỉ cần có bạc đều có thể thông qua, hơn nữa Tây bộ là nơi chiến loạn, di dời về phía Đông cũng là hợp tình hợp lý.

Lục Thất tin phục gật đầu, rồi lại nghe Vương Cầm Nhi dịu dàng nói:
- Lão gia, nguy hiểm nhất chính là vị Hôi Ưng kia, lão gia nếu dùng hắn đầu nhập vào Thái Hồ xây dựng thế lực, tốt nhất là phái tâm phúc cùng đi theo.

Lục Thất ngẩn ra, lắc đầu nói:
- Hôi Ưng ta có thể tin tưởng, nhìn vào hành vi để biết con người, lúc trước Hôi Ưng hoàn toàn có thể thất tín một lần nữa bắn giết ta, nhưng y vẫn giữ chữ tín buông tha ta. Lần buông tha đó hoàn toàn không vì lợi ích, cho nên ta tin y, nếu ta phái người khác đi cùng y, ngược lại sẽ sinh ra nghi kỵ.

Vương Cầm Nhi gật đầu, dịu dàng nói:
- Lão gia nói rất đúng lẽ, tuy nhiên nếu có tồn tại lợi ích, vị Hôi Ưng kia mới có thể ỷ lại vào lão gia lâu dài.

Lục Thất mỉm cười, nói:
- Là nam nhân đều ham muốn vinh hoa phú quý, ta đã cho Hôi Ưng và thủ hạ của y cả rồi, ngày sau sẽ thực hiện mong muốn trở thành quan quân của bọn họ. Sau này cho dù ta thật phải trốn chạy đến Thái Hồ, cũng phải tự thân ta đi đến Thái Hồ nói ra chân tướng, cho nên, địa phương cư ngụ tại phía nam Thái Hồ nếu được an trí xong, không thể để cho bọn người Hôi Ưng biết được.

Vương Cầm Nhi gật đầu, dịu dàng nói:
- Việc an trí đường lui tại Việt quốc, thiếp thân là nữ nhân không thể tự thân đi làm, lão gia có tâm phúc nào giỏi giang, có thể đi làm việc này không?

Lục Thất thoáng suy nghĩ, nói:
- Chỉ có Quý Ngũ thúc ta mới có thể hoàn toàn tin tưởng, có điều ta rất coi trọng Quý Ngũ thúc, huống chi đi Việt quốc lại rất nguy hiểm.

- Lão gia, Quý Ngũ thúc là ai?
Vương Cầm Nhi ôn nhu hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.