Chương trước
Chương sau
Vào thư phòng, chỉ có một mình Tiểu Phức, hơn nữa ở trước giường đã đặt một chiếc ghế, hắn không khách khí trực tiếp đi qua, gật đầu ân cần thăm hỏi Tiểu Phức, rồi ngồi trên ghế.

- Tiểu Phức, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Lục Thất nhìn gương mặt xinh đẹp ngậm một nụ cười nhàn nhạt của Tiểu Phức, hắn bình thản hỏi.

- Hôm nay Công chúa đã tiếp kiến quan tướng Vũ Lâm Vệ ngoại phủ, huynh đoán xem quan tướng tới đây là ai?
Ngữ khí Tiểu Phức mang ý cười hỏi ngược lại.

Lục Thất ngẩn ra, ánh mắt nhìn Tiểu Phức, suy nghĩ một chút nói:
- Chẳng lẽ là người ta quen biết?

Tiểu Phức khẽ cười gật đầu, dịu dàng nói:
- Chính là hảo hữu của huynh, Vương Bình và Chu Vũ.

- Cái gì? Bọn họ,...
Lục Thất sửng sốt kinh sợ không nói nên lời.

Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
- Chu Vũ đảm nhiệm chức Đô Ngu Hầu, Vương Bình đảm nhiệm chức Tả Đô Úy, Ngưu Sơn Kỳ đảm nhiệm chức Hữu Đô Úy, Thiên Ngưu Tướng Quân Vạn Bân đảm nhiệm chức Điển Quân.

Lục Thất giật mình quan sát Tiểu Phức, lúc này hắn mới hoàn toàn tin tưởng lời nói của Dương Côn, lại nghe Tiểu Phức tiếp tục nói:
- Doanh quân trực thuộc Vương Bình và Chu Vũ sẽ trực tiếp trở thành Vũ Lâm Vệ của phủ Công chúa.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Tại sao có thể như vậy?

- Ta nghĩ có lẽ là Đường Hoàng bệ hạ tín nhiệm chúng ta, cũng có thể Bệ hạ không muốn Chu Vũ và Vương Bình sau này trở về Hưng Hóa quân, mặt khác Chu Vũ đảm nhiệm chức Đô Ngu Hầu, đối với chúng ta mà nói, bỏ ra bạc nuôi dưỡng quân sẽ tình nguyện hơn rất nhiều.
Tiểu Phức dịu dàng trả lời.

Lục Thất suy nghĩ một chút, gật gật đầu, nói:
- Hai vị ca ca đảm nhiệm quan tướng của phủ Công chúa, đối với chúng ta là chuyện tốt.

Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
- Là chuyện tốt. Trước đó ta có suy nghĩ, quy thuộc Vũ Lâm Vệ trên thực tế là quân tiễu phỉ, vậy thì quân hưởng cần phải phát như thế nào?

- Ấn theo quân tiễu phỉ mà chi ra, không thể theo Kinh quân, nếu không sẽ có phiền toái.
Lục Thất không chút do dự trả lời, đề cập đến quân sự, hắn cực kỳ thông hiểu về lợi và hại.

- Nếu chúng ta phát quân hưởng ấn theo tiêu chuẩn của quân tiễu phỉ, liệu có đưa tới quân tâm oán giận hay không, huống chi Chu Vũ và Vương Bình thống quân lại có quan hệ thân cận với chúng ta.
Tiểu Phức dịu dàng đưa ra lời bác bỏ.

Lục Thất lắc đầu, nói:
- Cấp quân hưởng chiếu theo quân tiễu phỉ sẽ không khiến cho bọn họ sinh lòng oán giận, sau này khi không còn là quân tiễu phỉ, chúng ta lại nâng cao quân hưởng, lúc đó sẽ càng có hiệu quả thu phục quân tâm.

Tiểu Phức gật gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Lương bổng của quân đội chỉ có thể chiếu theo tiêu chuẩn của quân tiễu phỉ, tuy nhiên có thể nâng cao lượng lương thực phân phát, như vậy càng có thể lấy được thiện cảm của binh lính, nhưng chỉ có thể để cho Chu đại ca đi làm.

Tiểu Phức gật gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Mặt khác, còn có ba khoản quân hao cũng vô cùng lớn, chính là tiền thuốc, tiền trợ cấp và tiền thưởng công trạng.

Tiểu Phức ngẩn ra, dịu dàng nói:
- Những khoản huynh nói kia, cũng cần chúng ta cung cấp à.

- Cô cho rằng nuôi quân là chỉ cần bỏ ra quân hưởng thôi sao? Không đơn giản như vậy, nếu Đường Hoàng đã lệnh cho chúng ta cấp dưỡng Vũ Lâm Vệ, thì nghĩa là một phân bạc cũng sẽ không cấp cho phủ Công chúa.
Lục Thất cười nhạt nói.

Kỳ thực, khi hắn vừa nghe Chu Vũ và Vương Bình đã là Chủ tướng Vũ Lâm Vệ, lập tức hiểu ra đó là cơ hội thu được thế lực quân đội. Quân tâm làm thế nào đạt được, một là thống quân, hai là đòi hỏi sự quan tâm đối với binh tướng, nhất là cái sau, hắn tuyệt đối phải khiến cho trong lòng quan binh Vũ Lâm Vệ ghi nhớ đại danh của Lục Thiên Phong hắn.

Tiểu Phức ưu sầu hơi nhíu hàng mày cong cong, bất đắc dĩ nói:
- Vậy thì cần phải có bao nhiêu bạc.

- Cũng không nhiều đâu, chúng ta đã tính toán chi ra bảy ngàn lượng cho quân hưởng, vậy thì cứ bỏ ra bảy ngàn lượng bạc. Bảy ngàn lượng bạc làm lương bổng cho quân tiễu phỉ, sau khi phân ra, còn dư lại chính là bạc trợ cấp và thưởng công. Chúng ta giao cho Chu đại ca bạc để Chu đại ca tự mình nắm giữ chi phí, còn quân dược và thức ăn bồi dưỡng, cùng với quân phục, chúng ta tự mình chuẩn bị đưa cho Vũ Lâm Vệ là được.
Lục Thất giải thích trật tự rõ ràng.

Tiểu Phức nghe xong gật đầu, lúm đồng tiền xinh đẹp nhu hòa, Lục Thất khẽ cười nói:
- Nuôi quân rất hao tổn bạc, khi không có chiến tranh còn có thể vạch kế hoạch cấp bạc cho binh lính, nhưng một khi có chiến sự, số bạc cần tiêu hao sẽ nhiều gấp mấy lần. Ngày sau nếu bạc trợ cấp trong quân không đủ dùng, chúng ta cần phải tìm mọi cách đi kiếm bạc từ bên ngoài để trợ cấp. Trợ cấp thân nhân của người chết sẽ thu được lòng kính trọng của binh tướng Vũ Lâm Vệ.

Tiểu Phức gật đầu, dịu dàng nói:
- Trợ cấp cho thân nhân người chết chúng ta có thể bỏ ra, chỉ sợ rằng Đường Hoàng bệ hạ sẽ sinh lòng nghi kỵ.

Lục Thất nói:
- Đương nhiên chúng ta sẽ không chủ động đi cấp bạc, mà cần thân nhân người chết tới cửa cầu xin mới được, bị động bố thí là cử chỉ thiện tâm.

Khuôn mặt yêu kiều của Tiểu Phức bừng tỉnh gật đầu, tiếp đó nhàn nhạt mỉm cười khẽ nói:
- Vẫn là tâm tư của huynh linh hoạt.

Lục Thất cười, tiếp đó chuyển sang nói về việc Thanh Phù, thậm chí cả việc bí mật gặp mặt Dương gia Tứ huynh cũng nói thẳng ra. Hắn vô cùng tín nhiệm Tiểu Phức, việc có giao hảo với Dương gia không nên giấu giếm, bằng không sau này sẽ dễ dàng sinh ra hiểu lầm mâu thuẫn không cần thiết.

Tiểu Phức nghe xong kinh ngạc không thôi, cũng không thể tưởng được Lục Thất còn có đồng minh ngầm là một vị Trung Lang Tướng, hơn nữa vị Trung Lang Tướng kia sắp sửa được điều ra ngoài thống lĩnh Ninh Quốc quân, bí mật này khiến cho trái tim nàng quá chấn động.

- Tiểu Phức, Công chúa gặp mặt quan tướng ở nơi nào vậy?
Lục Thất chuyển sang hỏi.

Tiểu Phức từ trong kinh ngạc hoàn hồn, đôi mắt đẹp nhìn Lục Thất, khẽ cười nói:
- Chính là ở trong này.

- Nơi này? Nơi này là gia trạch của cô mà.
Lục Thất nghi hoặc hoài nghi nói.

- Đúng là gia trạch của ta, tuy nhiên Công chúa cũng có thể đến nơi này tiếp kiến quan tướng.
Tiểu Phức khẽ cười trả lời, nàng nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Lục Thất, cảm thấy vị phu lang này của mình ngốc nghếch đến thật đáng yêu.

Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Tiểu Phức, ta có thể cùng Công chúa gặp mặt chưa?

- Không thể, huynh và Công chúa còn chưa thành hôn, nếu huynh rất muốn gặp, có thể tới phủ Ung Vương thỉnh cầu.
Tiểu Phức nhàn nhạt cười nói.

Lục Thất vừa nghe vẻ mặt liền khổ sở, tới phủ Ung Vương cầu kiến Công chúa, hắn sao mà dám, nếu để cho Đường Hoàng biết được, tất nhiên sẽ sinh ra hậu quả xấu.

Nhưng hắn chợt nhớ tới một chuyện, nghi ngờ nói:
- Tiểu Phức, ta nhớ có từng nghe người ta nói, dường như Công chúa đã bị Ung Vương đuổi khỏi phủ Ung Vương.

Tiểu Phức ngẩn ra, chần chờ một chút, nhẹ nhàng nói:
- Xem ra huynh cũng đã biết chuyện Công chúa rời khỏi phủ Ung Vương phủ, hiện giờ Công chúa đang ở cùng với Tiêu Phi nương nương. Tuy nhiên việc Công chúa rời khỏi phủ Ung Vương, Công chúa không muốn cho các thị thiếp của huynh biết.

Lục Thất ồ một tiếng, lại thấy Tiểu Phức quay đầu quan sát thư phòng, dịu dàng nói:
- Huynh ở nơi này cũng không cần khách khí, nơi này đã là phủ của Ngô Thành công chúa rồi.

Lục Thất vừa nghe liền bị kinh sợ giật mình, ngạc nhiên nhìn Tiểu Phức, Tiểu Phức dịu dàng nói:
- Không cần kinh ngạc, là ta và Công chúa đã đạt thành hiệp thương đồng sở hữu, nơi này vốn là lão quan trạch của Tiêu thị, gia trạch của ta ở phụ cận phủ Ung Vương.

Lục Thất giật mình, im lặng gật gật đầu, hắn không có hứng thú tìm hiểu chuyện Công chúa và Tiểu Phức đã đạt thành hiệp thương thế nào. Phỏng chừng cũng giống như cách hắn và Kim Trúc đồng sở hữu cửa hàng, có lẽ Tiểu Phức đảm nhiệm Công Chúa Lệnh chính là một trong những điều kiện hiệp thương.

- Thiên Phong, ngày mai Chu Vũ sẽ đến lấy quân hưởng, đến lúc đó xã giao, các huynh có thể đi tửu lâu chuyện trò.
Tiểu Phức dịu dàng nói tiếp.

Lục Thất ngẩn ra, suy nghĩ một chút, nói:
- Lần trước ta ở Túy Vân tửu lâu cùng hai vị ca ca uống rượu cũng đã hao phí hơn ba trăm bạc rồi.

- Có một chút rượu, làm sao mà dùng nhiều bạc như vậy?
Tiểu Phức kinh ngạc nói.

- Là do uống rất nhiều rượu ngon.
Lục Thất ngượng ngùng nói.

Tiểu Phức gật đầu, thoáng chút suy nghĩ rồi dịu dàng nói:
- Hai vị ca ca của huynh cũng là người thông tình đạt lý, huynh trực tiếp cho bọn họ biết tình hình thực tế cùng với khốn cảnh của chúng ta, bọn họ sẽ hiểu được, bằng không chúng ta sẽ chịu không nổi đâu. Ngày mai Chu Vũ đến, sẽ mang theo ít nhất hơn bốn mươi vị thuộc quan, Chu Vũ đã tiến cử với chúng ta rất nhiều lão huynh đệ làm Dực Vệ.

Lục Thất ngẩn ra nhìn Tiểu Phức, Tiểu Phức giải thích những chuyện đã phát sinh hôm nay, Lục Thất nghe xong gật đầu nói:
- Chúng ta nên tiếp nhận, binh lính trong thám báo doanh Hưng Hóa quân gần như đều là tinh binh có bản lãnh thật sự, hơn nữa có thể đi theo Chu đại ca đến kinh, xuất thân tất nhiên là phổ thông rồi, sẽ không dễ ẩn núp nội gian đâu.

Tiểu Phức gật đầu, Dực Vệ chính là lá chắn vũ lực bảo hộ nàng, Dực Vệ có được lai lịch trong sạch và võ nghệ cao siêu, hiện giờ đúng là phủ Công chúa không dễ thu được. Hiện tại có Chu Vũ tiến cử, bổ khuyết vào ghế Dực Vệ còn trống, cũng có thể miễn cho ngày sau có người nhờ vào quan hệ xin tiến vào.

- Thiên Phong, thuộc hạ của huynh trong quân tiễu phỉ, có phải cũng nên chiếu cố một chút hay không.
Tiểu Phức quan tâm hỏi.

- Ta đúng là cần chiếu cố một chút, tuy nhiên chỉ cần chiếu cố trên phương diện cái ăn và quân dược là được, hơn nữa mức quân lương sẽ ngang hàng với thuộc hạ của Chu Chính Phong. Chẳng qua sau khi phủ Công chúa đón nhận người do Chu đại ca tiến cử, không cần tiếp tục bổ nhiệm Dực Vệ, về sau nếu ta mất đi chức sự Lữ Soái phủ Ung Vương, khả năng còn phải an trí một ít thám vệ.
Lục Thất đáp lại nói.

- Thiên Phong, Công Chúa Úy huynh muốn để cho người nào đảm nhiệm?
Tiểu Phức lại dịu dàng hỏi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.