Chương trước
Chương sau
Chuyện tìm đường lui tuyệt đối không thể gác lại mà phải nhanh chóng thực hiện, có lẽ quyền thế của phủ Công chúa ngày hôm nay chỉ có thể duy trì vài năm rồi sẽ sụp đổ. Một khi Đường Hoàng phát lệnh tước đoạt, trong trạng thái nghi kỵ thì rất có thể Đường Hoàng sẽ ác độc ra tay tiêu diệt bộ tộc Lục thị.

Lòng của Lục Thất, trong lúc tưởng tượng hậu quả đáng sợ, đã trở nên hoàn toàn nguội lạnh. Hắn lĩnh giáo qua những trò âm độc của Đường Hoàng, trên đường đến Ninh quốc quân, hắn hoàn toàn có thể khẳng định những thích khách kia là do Đường Hoàng phái đến. Đường Hoàng muốn giết Mạnh Thạch, đồng thời cũng muốn tiêu diệt hắn.

Chỉ là không thể ngờ rằng, sau khi ở Ninh quốc quân, thích khách của Đường Hoàng phái đến cũng từ đó mà biến mất, giống như một khảo nghiệm trên đoạn đường nguy hiểm đó, chỉ cần vượt qua được ải đó thì đúng là khổ tận cam lai. Mạnh Thạch bị dời đến đảm nhiệm Thứ sử Nhiêu Châu, còn sau khi hắn hồi kinh cũng là may mắn mà được trở thành Phò mã. Tâm tư của Đường Hoàng thật sự có những thay đổi bất ngờ.

Trong lúc suy nghĩ, hắn thúc ngựa chạy được hơn ba mươi dặm, cách kinh thành hơn hai mươi dặm thì phát hiện trên đường lớn có vết chân người. Thói đời hỗn loạn, ngay cả kinh đô và vùng lân cận cũng có rất nhiều thổ phỉ. Tất nhiên Lục Thất biết, Quý Ngũ thúc cũng từng hoạt động trong đám thổ phỉ đó.

Đột nhiên, Lục Thất ghìm chặt cương ngựa, vẻ mặt hắn nhìn chăm chú về phía trước, trên đường lớn hai trăm thước ở phía trước, lúc này lại đang xảy ra một trận ác chiến, có mấy chục người đang đánh nhau, giữa vòng chém giết là một chiếc xe có rèm.

Lục Thất nhìn một chút, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn thấy bóng hình của Trương Hồng Ba, nhưng trong lòng hắn lại chần chừ không biết có nên lại cứu không. Bởi vì hắn nhìn rất rõ, mấy chục tên bao vây Trương Hồng Ba là một đám quân nhân mặc áo giáp, đều mặc minh quang khôi giáp. Đó rõ ràng là đội quân tinh nhuệ trong kinh thành, minh quang khôi giáp không phải là quân dụng thông thường của quân đội kinh thành.

Lục Thất chau mày nhìn ra xa, hắn thấy Trương Hồng Ba đã rơi vào thế bị bao vây, có tất cả sáu người đang khổ sở chống đỡ. Trong tình hình không có quân viện trợ bên ngoài thì chắc chắn là khó chống cự nổi.

Lục Thất chần chừ lựa chọn, tình hình trước mắt khiến hắn vô cùng khó xử. Có thể điều động quân kinh thành được trang bị minh quang khôi giáp thì chỉ có Đường Hoàng mới có thể ra lệnh, còn hắn nhận được mật thư đến hộ tống, chắc hẳn là Thái Tử biết được hung tin nên mới thông báo để hắn tới cứu viện.

Cứu và không cứu, đối với Lục Thất mà nói đều đã có hậu hoạn, đi cứu viện nhất định sẽ giết người, một khi để Đường Hoàng biết thì hậu quả là tội chết. Nếu không cứu, nhất định sẽ khiến Thái Tử hận thấu xương, sau này nhất định sẽ gặp nguy hiểm.

Mắt thấy người của Trương Hồng Ba lại có một người ngã xuống, Lục Thất cắn răng thúc ngựa xông lên. Trong sự lựa chọn này, hắn hiểu rất rõ, hắn giết quân kinh thành, khả năng Đường Hoàng biết là không cao, còn nếu như hắn đắc tội với Thái Tử mới dễ gặp phải báo thù nhất. Hơn nữa hắn cứu Trương Hồng Ba lại ăn khớp với kế hoạch ban đầu của hắn.

Cách tầm khoảng hai trăm thước, Lục Thất phóng ngựa rất nhanh nên đã có thể xông vào chiến trận rồi, hơn nữa lại đúng lúc xông vào có thể đạt được trạng thái dũng mãnh nhất. Tay trái Lục Thất cầm trường đao, một cảm giác chiến trường máu tanh ập tới, trong lòng dâng trào kích động hưng phấn, trong nháy mắt sát khí đã làm chủ ý chí của Lục Thất.

- Đám phỉ nhân to gan! Để mạng lại đây!
Lục Thất lao ngựa như bay rồi lớn tiếng quát.

Lục Thất phóng ngựa chạy tới, tất nhiên là bị phát hiện. Hắn vừa hô, lập tức có người đáp lại:
- Tránh ra! Chúng ta là Kiêu Kỵ vệ!

Vừa hô một hồi mấy giây Lục Thất đã xông vào quân trận mặc giáp đó. Những tên mặc giáp bao vây vừa nhìn thấy ngựa chạy đến thì đều tránh ra, có tiếng quát lớn nói ra thân phận nhưng không có kẻ nào chặn Lục Thất lại.

Ánh mắt của Lục Thất lạnh sắc, trường đao trong tay phải của hắn loé lên như điện, “vô tình” chém hai bên tả hữu, mũi đao chuẩn xác quét qua cần cổ lộ ở bên ngoài áo giáp, những tiếng kêu thảm thiết vang lên nơi ngựa hắn lướt qua. Khi hắn xuyên qua chiến địa, đã có tám tên mặc áo giáp ôm cổ giãy giụa.

Hai tốp người đang chiến đấu trong nháy mắt đình chỉ chém giết, đồng loạt lui về sau quay đầu nhìn theo hướng Lục Thất phóng đi. Sau khi phóng đi mười mấy thước, Lục Thất lại quất ngựa quay trở lại.

- Giết hắn đi! Hắn là đồng bọn của Trương thị đó!
Một tên giáp vệ tức giận gào thét, vốn tưởng rằng là người qua đường thấy chuyện bất bình nên vào ứng cứu nhưng kết quả là sơ ý mà để tám huynh đệ bị giết.

Mắt thấy ngựa của Lục Thất đến, đám giáp vệ phẫn nộ lũ lượt tấn công, từng tên từng tên hung hãn không sợ chết mà cầm đao xông lên chém Lục Thất. Lục Thất cũng trợn trừng mắt, hung hãn phóng ngựa xông đến, trong chiến trận, chỉ có xô xát va chạm bằng máu thịt mới có thể có được thắng lợi thật sự.

- Keng keng!
Hai giáp vệ không sợ chết lao vào đánh nhau với ngựa chiến, ánh mắt của bọn chúng chứa đầy hận thù và sát khí, chúng cầm trường đao trong tay liều lĩnh xông vào chém Lục Thất. Ngựa chiến hí lên kêu rên rỉ, trong lúc va chạm móng trước ngựa đã bị thương nặng, mấy thanh trường đao cũng đồng loạt chém đến.

Lục Thất cảm thấy kinh hãi, đám Kiêu Kỵ vệ dũng mãnh quyết đấu đúng là nằm ngoài dự đoán của hắn, bọn chúng tinh nhuệ thậm chí còn dũng mãnh hơn Hưng Hoá quân rất nhiều. Trong trận chiến, chiến đấu dũng mãnh không sợ chết mới có thể không có đối thủ, vì vậy trên chiến trường, cái gọi là cao thủ võ đạo một khi lâm vào trong đám quân dũng mãnh thì cũng không mạnh hơn những võ quan là bao, nghệ thuật võ đạo lợi hại nhất chính là không tiếc tính mạng mình.

Đường tấn công của Lục Thất gặp trở ngại, hắn đành phải quả quyết chống tay trái xuống, bỏ mặc ngựa mà bay lên. Trường đao ở tay phải cũng đồng thời chém đi, trường đao của địch đồng loạt chém lên lưng ngựa, máu vừa tuôn ra, trường đao nhọn của Lục Thất cũng “vô tình” xẹt qua cổ của ba tên giáp vệ ở bên phải.

- Ôi!
Những tiếng kêu la thất thanh, bốn cây thương lớn lồng vào nhau đâm tới. Lục Thất co người lại, trong lúc hiểm nguy tránh được mũi thương đâm tới, tay trái của hắn nắm chặt một cây thương, cánh tay kéo mạnh một cái, thân thể hắn lập tức đổi dời với tên giáp vệ kia. Trường đao ở tay phải của hắn đâm mạnh, như con rắn độc thè lưỡi đâm vào cổ họng tên giáp vệ đó. Tên giáp vệ trừng mắt nhìn Lục Thất, dường như không tin đao của Lục Thất lại đâm đến nhanh như vậy.

Tay trái của Lục Thất nhấc mạnh cán thương, kéo mạnh một cái, thương lớn bay lên đâm thẳng tới. Một tên giáp vệ vung đao nhảy lên không trung, nhưng cây thương của Lục Thất đã đâm vào cổ họng tên đó rồi. Vẻ mặt Lục Thất lạnh lùng, sau khi ra tay giết người, chân vừa chạm đất lập tức thân thể nhẹ như bay, chạy nhanh đến chiếc xe có rèm xe kia.

Đám giáp vệ không thể chạy theo Lục Thất được, có mười ba tên vẫn đang bao vây Trương Hồng Ba và chiếc xe. Trương Hồng Ba cũng mặc minh quang giáp y nhưng đã bị chém rách nhiều chỗ, toàn thân đều là máu nhưng khua tay múa giáo giống như Ma Vương phối hợp với sáu đao thương chiến đấu với giáp vệ.

- Á!
Trong xe vọng ra tiếng kêu thét chói tai của phụ nữ, sau khi một hộ vệ của Trương thị bị giết thì hai tên giáp vệ đã nhân cơ hội dùng trường thương đâm vào trong xe. Lục Thất chạy lại lập tức quát lên một tiếng, dùng trường đao trong tay chém tới. Hắn đã ra tay thì không thể để người phụ nữ của Thái Tử chết ở đây được.

Thanh đao chém tới giống như mũi băng, vô tình đâm vào bụng của một tên giáp vệ, và không ngờ đã hất bay tên giáp vệ đó lên. Một tên giáp vệ cầm trường thương khác kinh hãi nhìn Lục Thất, nhìn thấy kẻ địch như một con báo, ba tên nhào người đến gần, dùng thương lớn đâm tới.

Tay trái của Lục Thất vung ra nắm lấy thương lớn đâm tới, kéo người lao về trước, tay phải nắm quyền hung hãn nện tới. Tên giáp vệ vội thả lỏng thương lui về sau, nhưng không nghĩ rằng nắm đấm của kẻ địch lại nhanh như vậy, thân người gã ta ngả ra sau, mặt bị đập trúng nặng nề, thân người chao đảo rồi ngã phịch xuống đất.

Tay trái Lục Thất nhấc thương lớn lên, lớn tiếng hỏi:
- Trương tiểu thư! Không bị thương chứ?

- Ta không sao!
Người con gái ở trong xe kinh hoàng đáp lại.

- Vậy thì tốt!
Lục Thất đáp lại, hai tay đột nhiên dùng thương đâm mạnh, hóa ra là có hai tên giáp vệ vung đao đánh tới.

Lục Thất đâm thương đến như con trăn lớn đang lao tới nuốt sống, đám giáp vệ bị công kích kinh hoàng nghiêng người dựng thẳng đao chặn lại, chẳng ngờ chạm vào khoảng không. Thật không ngờ thương lớn đâm tới để lại thương ảnh thu trở về, tiếp đó cổ họng giáp vệ lạnh lẽo, sau đó mắt thấy mũi thương của kẻ địch lướt về phía đồng bọn của mình, trông thấy đồng bọn của gã cũng bị trúng chiêu.

- Là tà thuật sao?
Tên giáp vệ lấy tay ôm chặt lấy cổ, bất lực ngã sụp xuống.

- Thương pháp hay!
Trương Hồng Ba lớn tiếng khen ngợi nhưng rồi kinh ngạc nhìn Lục Thất một cái. Võ đạo của hắn tất nhiên là cao hơn đám giáp vệ, nhưng tốc độ múa thương của Lục Thất, nếu là y đối đầu thì chỉ e cũng rất khó chặn lại những đòn tấn công liên tiếp đó.

Vẻ mặt của Lục Thất vẫn như cũ, hắn nhìn ra Trương Hồng Ba chắc hẳn là một mãnh tướng khi xông trận, thương giáo là vũ khí xung phong lợi hại nhất trên chiến trường, còn sở trường của hắn là bộ chiến, đặc biệt chiếm ưu thế khi trong tình huống ít người, nhưng hắn cũng biết, tốc độ xuất thủ của hắn nhanh hơn gấp rưỡi người trong Hưng Hóa quân, có thể sánh vai với hắn chỉ có Phong Đao và Quan Xung thôi.

Lục Thất giết hại hung hãn nhưng không làm cho đám giáp vệ khiếp sợ lùi bước, hơn hai mươi tên còn lại chen chúc lao tới. Lục Thất trông thấy vừa hợp ý nguyện của hắn, hắn chỉ e bọn chúng chạy trốn tán loạn, vậy thì hậu quả sẽ vô cùng lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.