Chương trước
Chương sau
Trở về quân doanh ngoài thành, Lục Thất nghĩ tốt kế hoạch, lại xin Trình Diễm viết thay, Trình Diễm đối với những chuyện Lục Thất gây nên cũng không tán thành, cảm thấy Lục Thất làm việc quá lỗ mãng. Nhưng đối với Tiễu Phỉ quân có thể có thêm quân dụng, lại hiểu được chuyện Lục Thất làm ra cũng đáng, y dù sao cũng là một thành viên của Tiễu Phỉ quân, trong lòng tất cũng hy vọng có thể có được công lao.

- Bẩm báo Bệ hạ, thần ở huyện Cú Dung, điều tra được Tề thị là quan bá nổi danh nhất, nghe nói Tề thị và trùm thổ phỉ Mao Sơn là thân tộc, lại điều tra được nhiều năm qua, thổ phỉ Mao Sơn cướp bóc rất nhiều phú hộ, nhưng lại chưa một lần quấy nhiễu đến Tề thị ở huyện Cú Dung. Thần hoài nghi Tề thị là một trong đám thổ phỉ, sau khi sai người tra xét, phát hiện Tề thị tư tàng một số lượng lớn vũ khí, thần xuất quân đi lấy, trong đó thu được hai nghìn sáu trăm ba mươi cái áo giáp, trong đó có mấy chục cái quang minh giáp, ngoài ra còn có hơn trăm áo giáp thượng phẩm, đồ khác còn có hơn năm trăm cung, mã tấu ba nghìn, nỏ trăm cái.
Trình Diễm viết hộ xong, cũng cau mày, nhưng im lặng không nói gì.

- Thần tự tiện xuất quân đánh Tề thị, có hai mục đích, một là giải quyết vấn đề quân dụng cấp bách của Tiễu Phỉ quân, hai là thực hiện sách lược dẫn sói xuống núi. Bây giờ thổ phỉ Mao Sơn có hơn bốn nghìn người, thần cũng biết trước kia có sáu nghìn quân kinh thành đi tiêu diệt phỉ. Trước kia sở dĩ thất bại, cũng là bởi vì địa thế Mao Sơn thuận lợi cho phỉ nhân phục kích, cho nên Tiễu Phỉ quân nếu lại đi Mao Sơn, chỉ có thể chịu tổn thất nghiêm trọng, cho nên thần phải lấy Tề thị làm mồi, dẫn thổ phỉ Mao Sơn chủ động tập kích.

- Thần không biết phán đoán của thần là đúng hay sai, chỉ có thể thực hiện để nghiệm chứng, thần sẽ đem thủ phạm chính của Tề thị để ở quân doanh ngoài thành. Nếu Tề thị thật sự có mối liên hệ với trùm thổ phỉ Mao Sơn, tất sẽ chọc giận thổ phỉ, nếu thổ phỉ Mao Sơn rời núi tập kích thị trấn nghĩ cách cứu người, như vậy việc thần phán đoán là chính xác, nếu không tới, thì đấy là chuyện thần phán đoán sai lầm, mong điện hạ giáng tội.

- Nếu như thần phán đoán sai lầm, nguyện ý nhận tội, nhưng thần không cảm thấy mình làm sai, thần mang nghìn quân đến Bạch Hà Bảo huyện Cú Dung lấy quân dụng, bị quân lính của Bạch Hà Bảo phản kháng, phát hiện lực chiến đấu của mấy trăm binh lính Bạch Hà Bảo cũng rất dũng mãnh. Nếu không phải đánh bất ngờ khống chế Tề phủ, nghìn quân của thần chỉ sợ sẽ tổn thần nghiêm trọng, thần cảm thấy, nếu Tề thị đem số vũ khí cất giấu võ trang cho mấy nghìn binh lính, vậy sẽ tạo thành một đội tinh binh hùng mạnh. Nếu Tề thị và thổ phỉ Mao Sơn là người một nhà, vậy sẽ có một ngày huyện Cú Dung sẽ đột nhiên xuất hiện đại quân gồm mười nghìn quân thiện chiến.
Trình Diễm ngẩng đầu nhìn Lục Thất một cái, Lục Thất cười cười.

- Sách lược dẫn sói xuống núi của thần, cần có thời gian để nghiệm chứng, mong bệ hạ cho thời gian năm ngày, nếu năm ngày không có thổ phỉ đột kích, thần nguyện lĩnh tội.

- Còn một điều muốn bẩm báo lên Bệ hạ, thần cảm thấy Vinh Xương đại nhân dường như không muốn tiêu diệt phỉ, có thể là cảm thấy thổ phỉ Mao Sơn khó tiêu diệt, cho nên đóng quân ở ngoài thành huyện Cú Dung bất động. Mặt khác thần vì ứng phó với việc thổ phỉ tập kích, tự tiện đem vũ khí thu được võ trang bị cho Tiễu Phỉ quân, mong bệ hạ có thể thấu hiểu cho những việc thần làm.

- Còn lúc thần bắt Tề thị, Huyện thừa huyện Cú Dung đột nhiên chạy tới giải vây cho Tề thị, còn dùng bối cảnh của đại quan ở kinh thành để đe dọa thần. Thần biết đây là một con chó săn của Tề thị, sau cho người bắt lại giam trong phủ, cũng xét được một ít chứng cứ phạm tội, bởi vì không có liên quan gì đến thổ phỉ, thần dâng lên cho Bệ hạ xem xét.

Trình Diễm sau khi viết xong rời khỏi, Lục Thất lại tự tay viết cho Tiểu Phức một bức mật thư, dặn dò những điều mấu chốt, hắn nhất định phải chuẩn bị cho nhiều khả năng, thổ phỉ Mao Sơn không đến, hắn cũng phải tạo ra việc thổ phỉ tập kích đã từng xảy ra.

Diêu Tùng và Lý Võ nhanh chóng lên ngựa rời khỏi quân doanh, đi suốt đêm đến kinh thành truyền tin.

Sáng sớm hôm sau, Lục Thất hạ quân lệnh, lệnh cho các binh lính đứng trong tốp đầu trong lần diễn võ cung tiễn tập kết tới doanh trại của hắn. Kết quả có một chủ tướng của một quân doanh cự tuyệt lệnh của Lục Thất, mà doanh trại kia số cung tiễn chiếm số lượng một nửa.

Lục Thất chỉ có thể tự mình đi thăm vị chủ tướng kia, hắn lạnh lùng đi vào doanh trướng bên cạnh, mười binh lính giữ cửa cũng không dám ngăn cản hắn, đều nhìn nhau do dự. Vừa do dự, Lục Thất đã đi qua bước vào trong doanh, điềm đạm bước vào, đi thẳng đến lều của doanh tướng.

- Đi ra.
Lục Thất đứng ở chính giữa doanh trướng, lạnh giọng hét.

Tiếng vừa phát ra người liền xuất hiện, trong doanh trướng có người đi ra, bốn phía cũng xuất hiện rất nhiều quân binh. Lục Thất lạnh lẽo nhìn quan tướng đi ra từ doanh trướng trung tâm, đó là một người trung niên, không ngờ lại là mặc bào y, mặt chữ điền, mày rậm mắt to, bề ngoài giống như một người thành thật.

Chỉ là doanh tướng bên ngoài nhìn thành thật này lại không biết điều đối đầu với Lục Thất. Lục Thất biết chủ tướng Bàng Xán của doanh trại này cũng là cháu ruột của Tư Mã Ung Vương phủ, mà Chung Hải cũng là do Tư Mã Ung Vương phủ nâng đỡ, nhưng Chung Hải rõ ràng là người tuần quy đạo củ, cũng là một nhân vật rất có chủ kiến.

Bàng Xán nhìn thấy Lục Thất, sắc mặt lập tức âm trầm, y sở dĩ cự tuyệt quân lệnh của Lục Thất, một là vì trong lòng có thù hận, hai là xem thường Lục Thất, ba là Lục Thất xúc phạm quyền lực chủ tướng của y.

Mệnh lệnh diễn võ y có thể nhịn, không ngờ Lục Thất dùng danh nghĩa diễn võ, điều quân đi làm chuyện, quả thực đúng là trắng trợn cướp lấy quân quyền của y, cho nên Lục Thất đưa cho y những quân nhu tốt, y căn bản không cảm kích.

Hai người ánh mặt lạnh lùng nhìn nhau mấy giây, Lục Thất chợt mỉm cười quỷ dị, mở miệng nói:
- Bàng lữ soái, bản Đô úy tới là để hỏi ngươi một chút, có nhận được quân lệnh của Vinh Xương tướng quân không?

Bàng Xán ngẩn ra, câu hỏi của Lục Thất khiến y bất ngờ, y lạnh nhạt nói:
- Không.

- Nếu không nhận được quân lệnh của Vinh Xương tướng quân, vậy sao Bàng lữ soái lại cự tuyệt quân lệnh của bản Đô Úy, hay là người đứng sau Bàng lữ soái là Vinh thị?
Lục Thất lạnh giọng nói.

Bàng Xán ngẩn ra, sau đó biến sắc, bật thốt lên:
- Ngươi nói bậy bạ gì đó.

- Bản Đô úy nói bậy sao? Bàng Lữ soái nên biết, người đứng sau bản Đô úy chính là Ngô Thành Công chúa phủ, mà lai lịch Ngô Thành Công chúa phủ, Bàng Lữ soái hẳn rõ ràng. Bản Đô úy nhớ rõ Tư mã Ung Vương phủ là Thiên ngưu vệ của Bệ hạ, mà Bàng Lữ soái lại là cháu của Bàng Tư mã, người đứng sau của ta và ngươi hẳn là chung đấy. Nhưng hôm nay Bàng Lữ soái không nhận được quân lệnh của Vinh tướng quân, lại chủ động giúp đỡ Vinh tướng quân làm khó bản Đô úy.
Lục Thất nhìn chằm chằm Bàng Xán, lạnh giọng nói.

- Ngươi nói bậy, ngươi nói cái gì, ngươi....
Bàng Xán bị Lục Thất nói ra trúng tim đen, kinh sợ sắc mặt đại biến, lập tức lúng túng, bởi vì lời nói của Lục Thất là một chuyện hết sức kiêng kị.

- Bản Đô úy nói bậy sao? Vinh tướng quân thừa nhận bản Đô úy là Đô úy Tiễu Phỉ quân, ngươi nên hiểu rõ đấy là đang làm khó bản Đô úy. Ngươi biết rõ là làm khó, hôm nay lại còn chủ động giúp Vinh tướng quân, bản Đô úy cũng biết bối cảnh thực sự của Bàng lữ soái, xem ra như thế, bối cảnh của Tư mã cũng là sáng tối khó phân rồi.
Lục Thất lạnh giọng nói.

Sắc mặt Bàng Xán rất khó coi, y biết rõ Lục Thất đang nói hươu nói vượn, nhưng lại bị dọa sợ, y tuyệt đối không thể tưởng được, Lục Thất thân là võ tướng, lại dùng loại võ mồm âm độc như vậy công kích.

- Ngươi đang vu cáo ám hại, đúng là đang nói hươu nói vượn vu cáo hãm hại.
Bàng Xán thanh âm mãnh liệt, giống như gầm mà phản bác.

- Có phải vu cáo hãm hại hay không, đều có thượng cấp định đoạt, bản Đô úy có quyền chiếu theo chuyện phát sinh, bẩm lên Công chúa điện hạ. Trên thực tế Bàng Lữ soái đang giúp đỡ Vinh tướng quân, đang làm khó bản Đô úy.
Lục Thất thản nhiên lạnh lùng nói, nói xong liếc mắt nhìn Bàng Xán một cái, quay người đi.

Bàng Xán âm trầm nhìn chằm chằm bóng lưng của Lục Thất, khóe miệng giật giật không nói ra lời, chợt xoay người, cất bước trở về doanh trướng, thuộc hạ vội đi theo vào.

- Đại nhân, người họ Lục này đúng là không nói đạo lý.
Dường như quan tướng trung quân lệnh có chút sợ hãi.

- Đạo lý gì? Rõ ràng là một tiểu bối âm hiểm.

Bàng Xán đáp lại, khuôn mặt hiện lên sự căm hận, cũng không biểu lộ ra sự hoảng loạn rõ ràng, y cũng không quan tâm đến bối cảnh của Lục Thất, hoặc là quên Lục Thất là nam nhân của Công chúa, lúc này, y mới ý thức tới địa vị, y căn bản không phải cùng một cấp bậc với Lục Thất.

- Đại nhân, chắc vẫn bổ sung hàn gắn một chút cho thỏa đáng, theo như thuộc hạ thấy, đại nhân bây giờ nên đi gặp người họ Lục, xin lỗi hắn, nếu không sẽ rất phiền toái.
Một quan tướng trung niên khác khuyên bảo.

- Ngươi nói cái gì?
Bàng Xán tức giận đáp lại, ánh mắt nhìn chằm chằm quan tướng trung niên kia.

Quan tướng trung niên cười khổ, nói:
- Đại nhân, người họ Lục âm độc như vậy, mà hắn lại là Phò Mã, hắn có thể thông qua Ngô Thành Công chúa , có thể bẩm báo lên Hoàng đế bệ hạ. Nếu hắn thật sự làm như vậy rồi, cho dù là nói hươu nói vượn, vậy cũng sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Tư mã đại nhân, thậm chí sẽ thật sự khiến Hoàng đế bệ hạ hoài nghi lòng trung thành của Tư mã đại nhân, hậu quả kia sẽ không tốt.

Bàng Xán sắc mặt âm trầm, một lát sau, quan tướng trung niên hạ giọng nói:
- Chúng ta đi cùng đại nhân, việc này cũng trách thuộc hạ, suy nghĩ không chu đáo.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.