Lục Thất quay trở về trại của mình, trong đầu hắn liền nảy ra ý định dùng võ lực để đối phó, hắn muốn dùng võ lực để thị uy một trận ra trò. Nhưng trên suốt đoạn đường, hắn vẫn chưa nghĩ ra là bản thân nên dùng cách gì, bởi ở quân tiêu phỉ, chủ soái lớn nhất không phải là hắn.
Một khi dùng đến võ lực thì có thể ép bức được Vinh Xương, buộc y phải lấy cái cớ này đoạt lấy chức đô úy. Bây giờ, Vinh Xuống chẳng khác gì một con rùa rụt cổ: thứ nhất, y cố kỵ chuyện phát sinh ở Tề phủ; thứ hai, chính miệng y đã thừa nhận Lục Thất là đô úy thì trong chốc lát, y không thể lật lọng phủ nhận được.
Ngồi trên chiếc ghế gỗ trong doanh trướng, Lục Thất kiên nhẫn chờ đợi. Với những lời đe dọa kia, hắn không tin rằng, bản thân lại không thể khiến Bàng Xán khuất phục. Ngồi được một lúc thì Quý Ngũ thúc bước vào báo cáo với hắn về chuyện Diêu Tùng dẫn theo người đi rồi.
Chuyện Diêu Tùng dẫn theo mười người bỏ đi chính là một phần trong kế hoạch dụ địch, do Quý Ngũ thúc đề xuất. Trong chuyện này, Diêu Tùng mang theo 1000 lượng vàng thỏi, trên đường đi sẽ xảy ra một vụ cướp, do Hôi Ưng dàn dựng, sau đó Hôi Ưng sẽ mang số vàng đó đến Mao Sơn nhập hội, chỉ cần gã có thể gia nhập vào đó thì tự nhiên gã có thể cung cấp cho Tiễu Phỉ quân những thông tin đắt giá.
Nhưng trị trấn Cú Dung cũng có rất nhiều tai mắt của phỉ Mao Sơn, chuyện Hôi Ưng cố tình tạo ra một trận sóng gió ở đây chắc chắn sẽ thu hút được sự chú ý của chúng. Cho dù phỉ Mao Sơn rất thận trọng, và nắm rõ điểm yếu của Tiễu Phỉ quân cũng như chuyện số vàng bạc đó được cất giấu ở doanh trại bên ngoài thành thì bọn chúng nhất định sẽ xuống núi vì số tài sản kia. Hơn nữa rất có khả năng là chúng sẽ dốc toàn bộ lực lượng để tấn công, chỉ cần phỉ Mao Sơn đột kịch là cục diện phức tạp của Lục Thất lập tức được phá mở.
Quỹ Ngũ thúc vừa bẩm báo xong, thì một tên lính đứng bên ngoài trướng chạy vào báo cáo rằng có Bàng Lữ soái đến gặp. Nghe xong, thì tâm trạng của Lục Thất thoái mái hơn nhiều. Hắn sai binh lính mời Bàng Xán vào trong, đồng thời ra hiệu cho Quỹ Ngũ Thúc lui ra, dù sao thì Bàng Xán cũng là một doanh tướng, Lục Thất vẫn muốn lợi dụng y nên nhất định phải cho y chút thể diện.
Một lát sau, Bàng Xán cùng 2 vị thuộc tướng cấp dưới bước vào. Vừa nhìn thấy Lục Thất ngồi trên ghế, Bàng Xán liền cười lớn nhưng không được tự nhiên, đi lên chào theo nghi thức quân đội: - Thuộc hạ bái kiến đô úy đại nhân.
Lục Thất gật đầu, tươi cười đáp lại: - Ngài có thể đến đây, đúng là một chuyện tốt. Ta thực sự khồng hề muốn giữa ta, ngài và Bàng Tư Mã có mối đại thù này.
Bàng Xán vô cùng bất ngờ trước những lời này, y từ tốn đáp lại: - Chuyện trước đó là do thuộc hạ quá lỗ mãng.
- Ngài đúng là có chút nóng nảy, bây giờ đã là lúc nào rồi mà ngài còn chưa nhìn ra, bản thân thì đang lún dần vào chỗ chết nhưng ngài vẫn cứ hành động theo cảm tính. Lục Thất bất dắc dĩ nói vài câu giáo huấn.
Ba người Bàng Xán ngạc nhiên nhìn Lục Thất. Lục Thất cũng bình tĩnh nhìn lại và nói: - Mấy ngài còn chưa hiểu hay sao? Vinh tướng quân căn bản không muốn tiêu diệt thổ phỉ lập công, y ở đây thờ ơ với chuyện thổ phỉ, thờ ơ với Tiễu Phỉ quân, chính là đang đợi mệnh lệnh xuất binh của kinh thành, đến lúc đó y mới hạ lệnh cho đội Tiễu Phỉ quân đi Mao Sơn tiêu diệt phỉ.
Bàng Xán nhìn Lục Thất bằng ánh mắt không hiểu, nhưng vị tướng quân trung niên đứng sau lưng y thì hình như đã hiểu ra rồi. Thấy vậy, Lục Thất cười khổ nói tiếp: - Bàng đại nhân, đội Tiễu Phỉ quân chúng ta có 2000 người, nếu như đi đến Mao Sơn tiêu diệt phỉ, ngài hãy đoán xem có bao nhiêu người có thể sống sót trở về?
Sắc mặt của Bàng Xán chợt biến đổi, y trầm tư hồi lâu rồi mới dám lên tiếng: - Ý của đô úy đại nhân là Vinh tướng quân sẽ đưa đội Tiễu Phỉ quân đến Mao Sơn chịu chết?
Lục Thất gật đầu đáp lại: - Có lẽ là vậy, nếu như có được mệnh lệnh của cấp trên thì Vinh Xương có thể xuất quân đến Mao Sơn, kết quả của chuyến đi này sẽ là thất bại thảm hại, đến 6000 tinh binh được trang bị đầy đủ của kinh thành còn không làm gì được phỉ Mao Sơn, huống chi là 2000 quân yếu nhược của chúng ta, nếu chúng ta dám đến đó thì chắc chắn sẽ không trở về được. Đến lúc đó, Vinh Xương sẽ dẫn theo quốc công thân vệ quay về kinh thành thỉnh tội, nhưng mấy người chúng ta đây, cứ cho là có thể sống sót trở về kinh thành thì kết quả hoặc là bị bãi quan hoặc là bị Vinh Xương gán cho cái tội danh sợ địch mạnh không dám tiến công.
Vẻ mặt của ba người Bàng Xán bỗng trầm ngâm, đầy vẻ ưu lo, y chăm chú lắng nghe Lục Thất nói tiếp: - Vốn dĩ chuyện này không liên quan nhiều đến ta, cho dù là thất bại thì ta vẫn có thể làm phò mã như trước kia, và đương nhiên ta cũng sẽ không phải gánh chịu những tội danh kia. Nhưng Vinh Xương lại cố ý buộc ta phải nhận chức đô úy, rồi sau này nếu chủ soái bị trách tội thì ta cũng phải gánh một nửa trách nhiệm, cho nên trong thời gian gần đây, ta nghĩ rằng, ta đã không phải chịu trách nhiệm về chuyện cấp dưỡng, thì chuyện hao hụt mấy nghìn ngân lượng kia có là gì.
Bàng Xán vẫn giữ nguyên thái độ đó, y gật đầu, cung kính đáp lại: - Thuộc hạ đúng là ngu muội.
Lục Thất tươi cười nói tiếp: - Chuyện ta tiêu diệt Tề thị ở huyện Cú Dung cũng là chuyện bất đắc dĩ. Ta đã là đô úy thì sẽ không đồng ý để các huynh đệ Tiễu Phỉ quân phải chết uổng, chính vì vậy ta sẽ cố gắng giúp họ nâng cao sức chiến đấu, cố gắng tìm ra cơ hội chiến thắng và đương nhiên là sẽ không bao giờ ngồi yên chờ chết.
Bãng Xán hơi lặng người trước câu nói chân thành của Lục Thất: - Thuộc hạ đã hiểu, trở về, thuộc hạ sẽ lệnh cho binh sĩ đến đây ngay.
Lục Thất gật đầu, tươi cười : - Ta nhỏ tuổi hơn Bàng đại nhận, về cơ bản là không nên có những lời giáo huấn này, nhưng thấy Bàng đại nhân là một người có tính cách ngay thẳng nên ta vẫn mạnh dạn khuyên ngài một câu: thân là chủ tướng, hành sự phải cân nhắc lợi hại, việc tốt thì nên nói ít làm nhiều, việc ta điều động cung thủ huấn luyện chỉ là việc tạm thời, sau này những cung thủ này có thể mang theo cung tên trở về dưới trướng của Bàng đại nhân.
- Tốt, ta tiễn Bàng đại nhân. Lục Thất quay người và nói, sau đó thì tiễn ba người Bàng Xán.
*****
Buổi sáng, trong hoàng cung của Đường quốc, Đường Hoàng đang ngồi trong Yên Vân hiên xem mật thư được gửi trực tiếp từ phủ công chúa. Mặc dù Lục Thất là phò mã nhưng hắn lại không có đặc quyền trực tiếp truyền đạt, tấu sớ của hắn trước hết phải qua sự sơ thẩm của Binh Bộ thì mới được dâng lên cho Chính sự đường, do nhóm Tể chấp xem qua, sau đó mấy người này sẽ dựa vào mức độ quan trọng của sự việc để đưa ra quyết định. Phần lớn tấu sớ của Lục Thất đều do đám người này phê duyệt và truyền đạt ý kiến xuống, còn đối với những sự việc quan trọng thì họ mới dâng lên Hoàng đế xin chỉ thị, nhưng công chúa thì lại khác, nàng phẩm cấp cao có đặc quyền được trực tiếp dâng tấu sớ.
- Đại Ban, khanh thấy những chuyện này có phải là Lục Thiên Phong đã cả gan làm bừa không? Đường Hoàng đưa mật thư cho Hình đại nhân.
Hình đại nhân xoay người, kính cẩn đón nhận lấy mật thư, cẩn thận xem một lượt rồi khẽ đáp: - Đúng là có chút cả gan làm bừa nhưng theo nô tài thấy, Lục Thiên Phong dám làm vậy cũng là do hoàn cảnh bắt buộc. Sách lược thu nạp thổ phỉ của hắn cũng rất phù hợp với binh pháp, hơn nữa, chuyện Tề thị to gan cất giữ hơn 2000 binh khí thực sự là một sự uy hiếp lớn đối với kinh thành.
Đường Hoàng gật đầu bổ sung thêm: - Đúng vậy, lần này Lục Thiên Phong đã nhân cơ hội này muốn lập được công lớn.
- Đúng là hắn muốn kiến công nhưng cũng có vài phần là do tình thế ép buộc, Vinh Xương đã thừa nhận quyền lực của đô úy Lục Thiên Phong nhưng lại có hàm ý tìm người gánh tội thay. Theo báo cáo của huyện Cú Dung, sau khi Vinh Xương thống lĩnh quân đội đến huyện Cú Dung thì ngay lập tức trốn ở trong thành hưởng thụ, tuyệt nhiên không quan tâm đến Tiễu Phỉ quân, y làm như vậy rõ ràng là không muốn Tiễu Phỉ quân lập công. Hạ đại nhân báo cáo.
Đường Hoàng im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: - Vạn Bân sở thuộc lại là thế như trẻ tre, hành sự cũng cần phải có gan làm bừa, bây giờ đã tiêu diệt được bốn tên phú hộ thông đồng với bọn thổ phỉ, nếu cứ tiếp tục dung túng như vậy e rằng sau này sẽ có hậu quả không lường.
Hạ đại nhân sau một hồi do dự đã lên tiếng: - Bệ hạ, nô tài cảm thấy, nếu như không trừng trị đám kiêu dân thông phỉ này thì sau này sẽ là một mối tai họa lớn. Nếu như đám kiêu dân này tạo phản thì hậu quả sẽ còn đáng sợ hơn đám phỉ kia, cuối cùng thì Tiễu Phỉ quân sẽ mất đi chỗ đứng ở địa phương.
Đường hoàng không đáp lại ngay, một lúc sau Người mới bình thản đáp lại: - Khanh nói sách lược dẫn động thổ phỉ của Lục Thiên Phong, có khả năng dụ thổ phỉ xuống núi không?
- Nô tài cảm thấy, tỷ lệ thành công là 80% , thứ nhất Tiễu Phỉ quân rất yếu, thứ hai theo hồi báo, Lục Thiên Phong đã đem toàn bộ gia sản của Tề thị và huyện thừa Cú Dung vận chuyển đến doanh trại bên ngoài thành, nếu như đám phỉ kia biết chuyện thì rất có khả năng chúng sẽ nảy sinh lòng tham.
Đường Hoàng gật đầu, nghĩ một lúc rồi truyền lệnh: - Truyền dụ phủ công chúa, lệnh cho tất cả Dực vệ của phủ công chúa đến kho vũ khí mượn quân bị tốt nhất, rồi lập tức đến huyện Cú Dung, âm thầm phối hợp với đội Tiễu Phỉ quân của Ngô Thành phò mã, nhớ là không được hành động quá lộ liễu.
Hạ đại nhân hơi bất ngờ, cung kính đáp lại: - Nô tài lĩnh dụ.
- Lục Thiên Phong đã muốn đánh canh bạc này vậy thì Trẫm sẽ tác thành cho hắn, nhưng Trẫm không đồng ý với hắn, về chuyện hắn chỉ đặt cược vào Tiễu Phỉ quân. Đường Hoàng lạnh lùng giải thích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]