Chương trước
Chương sau
Triệu Lâm nghe xong cảm thấy kỳ lạ, trên thực tế Lục Thất không nên hỏi bí mật đóng quân của y, y cũng không chần chờ, đáp:
- Phụng lệnh đóng quân ở phía nam hồ Trường Đãng.

- Có thể đóng quân ở phía bắc hồ Trường Đãng được không?
Lục Thất liền hỏi.

Triệu Lâm giật mình, nói:
- Chỉ e là không được, là thánh chỉ lệnh đóng quân phía nam hồ Trường Đãng.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Có một khả năng sẽ xuất hiện cơ hội quân công, ta không biết ngươi có muốn đi lấy không?

Triệu Lâm giật mình, kinh ngạc hỏi:
- Cơ hội gì?

- Cơ hội chính là đóng quân ở phía bắc hồ Trường Đãng, ẩn làm phục binh, im lặng chờ Việt quốc xuất binh.
Lục Thất nói.

- Im lặng chờ Việt quốc xuất binh? Việt quốc muốn xuất binh Thường Châu sao?
Triệu Lâm kinh ngạc nói.

- Khả năng, ta thấy Việt quốc sẽ xuất quân đánh úp Ngô Thành Quân. Nguyên nhân là Việt quốc không thể chấp nhận Ngô Thành Quân sống yên, còn Ngô Thành Quân là một cánh quân yếu, cho nên chủ soái quân Việt nếu muốn lập công, có lẽ sẽ xuất quân đánh úp Ngô Thành Quân.
Lục Thất đáp.

Triệu Lâm nhíu mày, nghi ngờ nói:
- Không phải chứ. Thường Châu còn có Giang Âm quân, đó có lẽ là hai vạn đại quân thiện chiến võ trang hoàn mỹ.

Lục Thất cười, nói:
- Chính vì có sự tồn tại của Giang Âm quân, cho nên quân Việt mới có khả năng đánh úp Ngô Thành Quân. Bởi vì, Giang Âm quân không thích Ngô Thành Quân nhập trú Thường Châu, ta nghĩ tình hình thực sự của Giang Âm quân ngươi cũng đã biết rồi.

Vẻ mặt Triệu Lâm nghiêm trọng, tình hình của Giang Âm quân, Vu tướng quân đã nói qua với y rồi. Nói năm đó Giang Âm Hầu lung lay giữa Việt quốc và Đường quốc, cuối cùng để không khiến cho Giang Âm quân đầu hàng Việt quốc, Đường Hoàng đời trước đã hứa liên hôn với Giang Âm Hầu. Khi đó Vu tướng quân đích thân tới thúc đẩy, sau đó con gái của Giang Âm Hầu đã trở thành hoàng hậu số 1 của đương kim Đường Hoàng.

- Đại nhân là nói, Giang Âm quân sẽ dung túng quân Việt đánh úp Ngô Thành Quân?
Triệu Lâm nói.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Có phân nửa khả năng. Nhưng nếu các ngươi đóng ở phía nam hồ Trường Đãng, đó rất có thể là tính khả năng đã giảm lớn rồi. Nếu ngươi muốn lập công thì đóng ở phía bắc hồ Trường Đãng, im lặng chờ quân Việt vào phục.

Triệu Lâm im lặng, trong lòng y như có lửa đốt. Y quá cần lập công quân. Chủ soái đoàn quân của y là Vu tướng quân ban cho, không có công quân chống đỡ, cũng không có bối cảnh thế mạnh ủng hộ, nhất định là phiêu diêu.

- Đại nhân, ta muốn lập công, chỉ là một đoàn quân của ta đống ở phía bắc hồ Trường Đãng thì không thành được.
Triệu Lâm bất đắc dĩ nói.

- Nếu ngươi thực sự muốn lập công, ta có thể dùng thân phận Đô Ngu Hầu, cấp cho Tư mã hành quân của Ninh Quốc quân phong thư kiến nghị. Trước khi chưa có hồi âm, các ngươi phải dừng bước ở đây.
Lục Thất cười nói.

Triệu Lâm giật mình, nói:
- Tư mã hành quân bây giờ là Dương Côn đại nhân.

- Ta biết, theo ta nghĩ, Dương Côn đại nhân cũng muốn có được công quân. Ta thân là Đô Ngu Hầu, có quyền tham gia quyết sách quân sự.
Lục Thất thản nhiên nói.

Triệu Lâm gật đầu, khó xử nói:
- Ta không có quyền khiến hai đoàn quân còn lại dừng bước.

- Ngươi không có, ta có. Ta bây giờ sẽ hạ lệnh dừng lại ở huyện Lật Dương chờ tin. Ta chỉ hỏi ngươi có dám nghe theo quân lệnh dừng quân của ta không?
Lục Thất thản nhiên đáp.

Triệu Lâm sững người, liền đứng dậy chắp tay nói:
- Đại nhân, Triệu Lâm tới đây, quả thực chính là muốn dựa vào đại nhân. Quân lệnh của đại nhân, Triệu Lâm tuyệt đối sẽ tuân theo.

Lục Thất đứng dậy gật đầu, hắn cũng muốn hiểu rõ ý của Triệu Lâm tới đây, chạy tới đường hoàng cung kính bái kiến chính là bày tỏ trắng trợn ý đồ đầu nhập. Mặc dù Triệu Lâm làm như vậy sẽ có họa về sau, nhưng cũng đã cho người khác biết bối cảnh của Triệu Lâm chính là Lục Thất. Chuyện này có lợi mà cũng có hại. Lợi là danh vọng quân uy tăng cao. Hại là dễ khiến cho Đường Hoàng kiêng kỵ.

Triệu Lâm bày tỏ thái độ quy thuộc, mà Lục Thất cũng vì tăng viện trợ của ba đoàn quân đã khiến hắn sinh dã tâm cướp lấy Thường Châu. Đó không phải là quân công đơn giản như vậy, quân Việt một khi bị bất lợi sẽ khiến cho đại quân Đường quốc thừa cơ thẳng tiến, sau này Việt quốc không thể chống đỡ lại được, đánh tới ven bờ Thái Hồ, cũng chính là cướp được huyện Nghị Hưng.

Lục Thất lấy ra ba bức thư nói:
- Quân lệnh của hai lộ dừng lại chờ lệnh, Triệu đại nhân khi đi đưa cố gắng dụ dỗ khuyên nhủ vài câu.

Triệu Lâm gật đầu, Lý Xuyên liền nói:
- Thuộc hạ đi cho, thuộc hạ cung kính góp lời, có thể để chủ soái không bị mâu thuẫn về mặt tâm lý.

Triệu Lâm sững người ra, tiếp tục gật đầu. Y và chủ soái của hai đoàn quân khác quan hệ rất bình thường. Một là Quan Xung, đó là chiến tướng chỉ tôn trọng thực lực. Người còn lại là Tiết độ phó sứ đề bạt, là người cũng xem như hào sảng, trước đây đã phân rõ với trận doanh của y, khiến y không thèm nhìn mặt, quả thực là rất xấu hổ.

Triệu Lâm và Lý Xuyên cáo từ ra đi. Lục Thất thì chờ quân lệnh hồi báo. Nếu có một chủ soái đoàn quân không chủ ý mà tiếp tục tới phía nam hồ Trường Đãng, vậy thì dã tâm cướp Thường Châu của hắn chỉ có thể từ bỏ thôi.

Mà cái gọi là quân lệnh của hắn, kỳ thực phần lớn dùng ngữ khí thương lượng tôn trọng. Hắn biết Quan Xung có lẽ sẽ nể mặt hắn, dù sao cũng đã chiến một hồi thông cảm lẫn nhau. Còn chủ soái của đoàn quân khác thì chưa chắc đã nể mặt, thậm chí còn sinh lòng đố kỵ, cố ý làm trái lại.

Trời đã về chiều, có một thân kỵ binh của Lý Xuyên đã phản hồi về tác dụng của quân lệnh. Chủ soái của ba đoàn quân đều đồng ý đóng quân ở Lật Dương chờ lệnh, khiến Lục Thất bất ngờ chính là, chủ soái đoàn quân tên là Vương Kiếm, từ chối dừng hành quân, không ngờ bị Quan Xung dẫn đại quân chặn mất đường tiến, bị ép đóng quân chờ lệnh.

Sáng hôm sau, thân binh đó lại tới, nói quân lệnh của Tư mã hành quân Dương đại nhân đã tới rồi, lệnh cho ba đoàn quân đổi tới đóng quân ở phía bắc hồ Trường Đãng. Lục Thất nghe xong liền cười. Hắn lo Dương Côn sẽ bác bỏ hắn. Hắn và Dương Côn ngầm không nói gì, quan trọng nhất là Dương Côn cũng cần quân công.

Dương Côn không tuân thánh chỉ sửa thành đóng quân phía bắc hồ Trường Đãng. Đối với Dương Côn mà nói xem như không coi là vượt qua, Dương Côn có quyền tùy cơ ứng biến. Dương Côn cũng có thể tìm được cả đống lý do, giải thích vì sao lại đóng quân ở phía bắc hồ Trường Đãng.

Hơn nữa, Lục Thất còn đề nghị Dương Côn có thể tùy cơ điều hai đoàn quân thường đóng ở huyện Kim Đàn cũng đi tham chiến. Dương Côn lại không truyền tin đáp lại, sợ là đã tiết lộ quan hệ với Lục Thất rồi.

Lục Thất liền viết thư cho Chu Vũ, bảo Chu Vũ một khi nhận được tin tập kết của đại quân Việt quốc phải lập tức báo tin tới phía bắc hồ Trường Đãng. Còn hành sự của Triệu Lâm hắn cũng đã dặn dò, đại quân đã tới phía bắc hồ Trường Đãng rồi, phải công bố là phụng lệnh đi đóng giữ Kinh Khẩu để mê hoặc kẻ địch. Dù sao mật thám của Việt quốc cũng rất có thể sẽ phát hiện thấy một vạn quân đóng, chỉ cần không để cho quân Việt biết một vạn đại quân quy thuộc về tiết chế Vạn Bân thì rất khó mà bỏ qua cơ hội lập công, trừ phi chủ soái quân Việt là kẻ nhát gan cố thủ.

Buổi sáng hôm sau, Diêu Tùng đã trở về, mang theo kế hoạch của Chu Vũ. Trên cơ sở kế hoạch của Lục Thất, Chu Vũ đã bắt đầu truyền tin đồn ra ngoài muốn tiến công quân Việt, nói chờ một vạn hai ngàn kinh quân của triều đình tới, sau đó sẽ tổ chức tấn công cướp lấy vùng đất đã mất. Chủ soái kinh quân là Hoàng Phủ Kế Huân, là quan tướng lập công lớn tiêu diệt phỉ ở Mao Sơn, hiện là Đô chỉ huy sứ của kinh quân, ít ngày nữa sẽ dẫn quân tới.

Lục Thất đương nhiên hiểu được vai trò kế hoạch của Chu Vũ, đó là đang ép quân Việt xuất binh trước, giống như hắn đã dùng lượng lớn tiền của để dẫn dụ quân phỉ Mao Sơn vậy. Phỉ Mao Sơn chính là lo lắng Tiễu Phỉ quân sẽ đầu tư lượng tiền khổng lồ vào thị trấn, cho nên đã dựa vào số tiền Hôi Ưng hiến tặng, cũng khiến cho Mao Sơn Đại Thánh quả đoán xuất binh.

Chu Vũ cũng là dùng chiến lược dẫn dụ, Ngô Thành Quân là một cánh quân yếu rõ ràng. Giang Âm quân không muốn Ngô Thành Quân yên ổn tới Thường Châu, cộng thêm hơn một vạn kinh quân sẽ tới Thường Châu, mà lời đồn kinh quân sẽ tới khiến cho Giang Âm quân và quân Việt đều lo lắng cảnh giác cực độ. Do đó, sẽ càng muốn tiêu diệt Ngô Thành Quân trước khi kinh quân tới.

Chiến lược dụ dỗ của Chu Vũ cũng đã tạo thành hiện trạng cấp thiết. Ba đoàn quân của Ninh Quốc Quân nếu đóng ở phía bắc hồ Trường Đãng, lâu dần chắc chắn sẽ không thể giấu được Giang Âm quân và quân Việt. Một khi đã biết được sự tồn tại của một vạn lính mai phục này, Giang Âm quân và quân Việt đều biết chỉ còn cách cố thủ.

Sau khi Lục Thất biết được sách lược của Chu Vũ, hắn suy nghĩ thận trọng, đi gặp Tần Hạo. Tần Hạo rất ngạc nhiên khi thấy Lục Thất tới, hai người vừa gặp nhau đã hành lễ chào, sau đó đều khiến cho cả hai cùng sững người mà bật cười.

Hai người không còn khách khí nữa, sau khi ngồi xuống, Lục Thất liền hỏi:
- Tần Đô Úy, Tiễu Phỉ quân đã xuất phát có tin tức gì chưa?

Tần Hạo lắc đầu, nói:
- Không có tin tức gì, Đô Ngu Hầu đại nhân vào thành đã đi dò hỏi, chỉ được một câu đang bày kế hoạch, sau đó chờ, ta thấy Vinh Xương dự định dưỡng lão ở đây.

Lục Thất nghe xong liền bật cười, nói:
- Vinh Xương hẳn là đang giận lẫy.

Tần Hạo gật đầu, cười nói:
- Vậy thì chờ đi, dù sao ta cũng có thể trở thành Đô Úy rồi, cũng đã thấy đủ rồi.

Lục Thất cười nhìn y, hạ giọng nói:
- Nếu ta muốn ngươi không chờ đợi như vậy nữa, ngươi có bằng lòng không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.