Vương Bình nghe mà giật mình, suy nghĩ một hồi nói: - Dùng quân yếu tiêu diệt phỉ Mao Sơn, đương nhiên là giỏi rồi.
Chu Vũ lắc đầu, nói: - Thất phu chi bá, bất quá một quân Hùng Nhĩ, Vệ Thanh, Quan Vũ, ngay cả là danh tướng thiên cổ cũng chẳng qua là chó săn của chủ hùng, mưu trí của đất nước, thường là căn bản của vương giả.
Vương Bình ngẩn người ra, kinh ngạc nói: - Lão Chu, ngươi chẳng lẽ muốn làm Hoàng đế rồi ư?
Chu Vũ ngẩn người ra suy nghĩ, bình tĩnh lắc đầu, nói: - Ta nói là Lục huynh đệ, ta và ngươi sau này sẽ là danh tướng của Lục huynh đệ.
Vương bình ngẩn người ra, hoài nghi nói: - Lục huynh đệ làm Hoàng đế, Hoàng đế cũng không dễ ngồi được như vậy đâu.
Chu Vũ cười nói: - Không lâu sau, có lẽ Lục huynh đệ sẽ có thể là địa chủ lớn nhất Thường Châu. Khi đó có ruộng sẽ có lính, hơn nữa có thể còn cảm ơn phủ Công chúa mang đức, một mực ủng hộ. Cho nên, ta đã phục mưu quốc đánh cược của Lục huynh đệ rồi.
Vương Bình không hiểu nhìn Chu Vũ. Hắn cảm thấy giành thiên hạ chính là dựa vào quân đội, có quân đội tự nhiên có thể cướp được ruộng đất. Có đất đai thì có thể bổ sung binh lính và lương thực cho quân đội, liên quan gì tới địa chủ? Đối với quan tướng có binh lính trong tay mà nói, địa chủ chính là một con dê béo.
Chu Vũ lắc đầu, hắn biết Vương Bình không hiểu làm gì mới có được thiên hạ. Quan niệm của Vương Bình chính là tư tưởng phỉ lang thang, chỉ biết cướp đoạt. Nhưng, người dân muốn là cuộc sống an cư lạc nghiệp. Ngươi càng cướp bóc càng mang tiếng xấu. Người dân càng căm ghét ngươi. Nên nhớ, binh lĩnh cưỡng ép được, sẽ có thể bỏ trốn, càng có thể thời chiến sẽ trở thành mồi lửa tan tác. Cũng giống như là Hạng Vũ, hiên ngang chiếm lĩnh người và vật của khu, kết quả là binh tướng bên cạnh càng đáng càng ít. Phần lớn đều bỏ trốn, cuối cùng bá tận nhân vong.
- Vương Bình, hôm qua Xích hầu bẩm báo, Trương Thị của Giang Âm quân quân đã sai người đi quân doanh Việt quốc rồi. Chu Vũ cười nhạt nói.
- Cái gì? Ngươi nói cái gì? Vương Bình kinh ngạc đáp.
- Giang Âm quân quân sai người tới quân doanh Việt quốc rồi. Chu Vũ nói lại.
Vương Bình sững người, hoài nghi nói: - Ngươi nói là sự thật chứ? Giang Âm quân đã cấu kết với Việt quốc ư?
Chu Vũ gật đầu, nói: - Giang Âm quân không ngồi yên được nữa. Hiện giờ huyện Tấn Lăng đã nổi lên làn sóng mua đất, đều tung tin nói là có hàng vạn đại quân đi tới Thường Châu, mà Ngô Thành Quân của chúng ta chỉ là tiên phong.
Vương Bình ngẩn người, bỗng vẻ mặt cổ quái nhìn Chu Vũ, nói: - Lão Chu, trong những ngày này ngươi đã trúng tà khí rồi, cái gì gọi là truyền thuyết? Có liên quan gì tới ngươi?
Chu Vũ liền bật cười, nói: - Huynh đệ, có lẽ sẽ có hai vạn quân Việt sắp tới đánh úp Ngô Thành Quân, ngươi có sợ không?
Vương Bình ngẩn người ra, vẻ mặt nhăn nhó, đáp: - Ta không sợ, nhưng sẽ chạy, hơn nữa còn chạy nhanh hơn cả ngươi.
Chu Vũ bật cười, Vương Bình liền nói: - Hai vạn đại quân, con mẹ nó ta lại không phải là thần tiên, đứng một hàng cho ta chém cũng chết vì mệt.
Chu Vũ không cười nữa, nghiêm nghị nói: - Là thật, Xích hầu bẩm báo, Việt quốc đang tập trung quân lực huyện Nghi Hưng. Hiện giờ Giang Âm quân vừa đi rồi, có lẽ là báo cho quân Việt sẽ ngồi nhìn hổ đấu nhau. Có lẽ ngày mai, hai vạn đại quân sẽ tập kích tới.
Vương Bình chau mày, nói: - Ngươi nói đi, ta chỉ nghe lời ngươi.
- Ta cũng không ngờ, Việt quốc có thể tập kết toàn bộ binh lực ở khu vực Thường Châu, chính là lính thành huyện Vô Tích cũng điều đi hết. Ba Xích hầu của chúng ta bị cưỡng ép vào quân Việt, phỏng chừng quân Việt sẽ có gần 30000 người.
- Lão Chu, ngươi đừng dọa ta được chứ? Vương Bình nhăn nhó nói.
Chu Vũ bật cười, nói: - Ngươi yên tâm đi, Lục huynh đệ đều bố trí xong rồi. Ở phía bắc hồ Trường Đãng đã mai phục 10000 tinh binh, còn có quân diệt phỉ sở tại của Lục huynh đệ cũng ở huyện Kim Đàn, cộng thêm năm ngàn nha quân Tiết độ sứ Thường Châu. Chúng ta vẫn có thể thắng đấy.
Vương Bình ngẩn người ra, ngạc nhiên nói: - Một vạn tinh binh, ở đâu tới?
- Là ba đoàn quân của Ninh quốc. Đó cũng là một trong những điểm mà ta phục Lục huynh đệ. Hắn lại có thể điều động được 10000 đại Ninh Quốc quân. Chu Vũ cảm khái nói.
Vương Bình giật mình, chợt nói: - Lục huynh đệ vẫn là Đô Ngu hầu Ninh Quốc quân.
Chu Vũ lắc đầu, nói: - Đô Ngu Hầu của Lục huynh đệ chỉ là hư quan. Hắn là dựa vào danh tiếng của mình ảnh hưởng tới Ninh Quốc quân.
Vương Bình gật đầu, chợt biến đổi sắc mặt nhìn ra cửa trướng, tiếng bước chân dồn dập truyền tới, tiếp theo màn trướng mở ra, xông vào là một người đàn ông bình dân trang phục bình thường.
- Đại nhân, quân địch tới rồi, một vạn người đang di chuyển nhanh tới phía sau quân ta, gần hai vạn quân từ Nghị Hưng đánh tới, đã tiến vào huyện Võ Tiến rồi. Người đến liền bẩm báo.
Chu Vũ vẻ mặt hơi biến sắc, kẻ địch đã đến sớm hơn dự tính cảu hắn ta, hắn ta bình tĩnh nói: - Người có kế hoạch hay đã đi chưa?
- Đại nhân yên tâm, đã đi thị trấn thông báo đóng cửa rồi, cũng đã dặn dò huynh đệ đi nha Giang Âm quân báo tin, chỉ cho phép dùng tên bắt xa thông báo. Người đàn ông thở hổn hển đáp.
- Được rồi, bên ngoài, truyền lệnh nổi trống. Chu Vũ ngang nhiên lớn tiếng mệnh lệnh, bên ngoài lập tức có người vâng lệnh.
- Mẹ nó, đây là muốn bao vây chúng ta à. Vương Bình nói, hai tay xoa vào nhau, hai mắt tỏ vẻ hưng phấn khó tả, biểu lộ dã tính vô cùng.
Trống quân rầm rầm vang lên, kinh động trên dưới Ngô Thành Quân. Các tướng sỹ kinh ngạc lần lượt xuất động võ trang. Đó là tiếng trống tập hợp binh gấp ứng chiến, Vạn Bân cũng vô cùng kinh ngạc, trống tụ binh sao lại vang lên? Hắn chưa hạ lệnh diễn võ mà, tiếp đến hắn nghĩ tới Chu Vũ, bất giác nhíu mày không vui, nhưng vẫn đứng dậy mặc giáp.
Vừa mặc xong giáp, bỗng tiếng Chu Vũ cung kính bên ngoài nói: - Đại nhân, Xích hầu bẩm báo, đại quân Việt quốc đã đánh tới rồi.
Vạn Bân giật mình, sắc mặt biến đổi. Hắn ta liền ý thức được sự bất ổn, liền bước nhanh ra ngoài trướng, hỏi: - Ngươi nói gì?
- Đại nhân, hai vạn đại quân Việt quốc đã tiến vào huyện Võ Tiến rồi, lao thẳng tới chúng ta. Chu Vũ cung kính bẩm lại.
Vạn Bân liền giật mình nhìn Chu Vũ. Hắn ta vô cùng sợ đố kỵ Chu Vũ, cũng may Chu Vũ biết điều, cũng vô cùng kính trọng nể mặt hắn ta, cho nên hắn ta cũng không muốn làm quá. Mặt khác, hắn ta đối với tài năng của Chu Vũ cũng ít nhiều có phần nể trọng, chỉ là lời nói của Chu Vũ lần này khiến hắn ta có cảm giác như nằm mơ. Hai vạn đại quân Việt quốc đột kích, sao có thể chứ?
- Đại nhân, việc này không nên chậm trễ, xin đại nhân hạ lệnh xuất binh triệt thoái. Chu Vũ lại vội nói.
Vạn Bân kinh hãi, ý thức được nói: - Được rồi, triệt thoái.
- Vâng! Chu Vũ cung kính, quay người bước đi. Vạn Bân ngẩn người ra, quay đầu thét lệnh với thân vệ, hắn ta biết không phải là mơ.
Ngô Thành Quân bắt đầu xuất phát khỏi doanh trại, chỉ có số ít người biết quân Việt đột kích, tất cả ba ngàn đại quân chỉnh tề vô cùng, chỉ cho là lại là diễn võ tập quân.
***********
Phía bắc hồ Trường Đãng, quan tướng cấp cao của một vạn đại quân, không ngờ đứng trang nghiêm cung kính nghênh đón Tư mã hành quân Ninh Quốc quân. Dương Côn đại nhân đến đột ngột khiến cho các quan tướng hết sức bất ngờ, quả thực khó mà tin được, Dương Côn thủ lĩnh một quân có thể rời xa bổn doanh Ninh Quốc quân được.
Dương Côn mình mặc soái giáp vàng óng, khí độ oai hùng mà uy nghiêm. Hắn ta liếc mắt nhìn các quan tướng một lượt, mỉm cười nói: - Các vị, bất ngờ trước sự xuất hiện của bổn quân rồi.
Các quan tướng im lặng, Dương Côn mỉm cười, nói: - Các vị muốn lập công, bổn quân cũng là muốn lập công, cho nên đã tới.
Rất nhiều tướng sỹ khóe miệng còn lộ rõ nụ cười thoải mái. Dương Côn vừa tới Ninh Quốc quân, vô cùng khiêm tốn cầu hòa, khiến cho quan tướng Ninh Quốc quân rất có thiện cảm. Song lại không ai dám xem thường Dương Côn, nguyên nhân là Dương Côn đã diễn xuất giống như Vu tướng quân. Vu tướng quân chính là bên ngoài hiền hòa, thực chất thì là nhân vật cứng rắn, mạnh mẽ, cho nên các quan tướng đều thận trọng không làm con chim đầu đàn kia.
- Bổn quân tới đây, quan trọng nhất là không muốn bỏ lỡ đại chiến Thường Châu. Trận chiến này, công lao chỉ là thứ yếu, quan trọng là có thể khiến cho một quân nhân không uổng. Binh lính tới tham gia trận chiến này, sau này sẽ nổi danh cũng tốt, không có tiếng tăm gì cũng tốt, chí ít cũng có thể nhận được sự ngưỡng mộ để con cháu sau này tự hào. Dương Côn mạnh mẽ nói, các quan tướng đều im lặng cúi đầu.
- Lấy đồ ra. Dương Côn dặn dò, lập tức có thân vệ đưa lên một tấm bản đồ.
- Lại cả đây. Dương Côn khoát tay nói, các quan tướng lần lượt tới bao quanh, thoạt nhìn là bản đồ Thường Châu.
Dương Côn chỉ một ngón tay nói: - Đây là huyện Nghị Hưng Thường Châu, đó chính là 30000 đại quân Việt quốc tập kết.
A! Các quan tướng kinh ngạc hô lên, Dương Côn cười nói: - 30000 đại quân Việt quốc tập kết, bổn quân có thể không tới sao?
Các quan tướng in lặng gật đầu, lại thấy Dương Côn chỉ tay, nói: - Đây là huyện Tấn Lăng, đây là huyện Võ Công. Ở phía tây thị trấn huyện Tấn Lăng 50 dặm, có 3000 Ngô Thành Quân mời tới Thường Châu đóng giữ.
Dương Côn lại khoa tay nói: - Ba vạn đại quân Việt quốc chính là nhằm vào Ngô Thành Quân mà tập kết. Sau khi tiêu diệt được Ngô Thành Quân, có lẽ sẽ tiếp tục tấn công chiếm lấy thị trấn Tấn Lăng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]