Chương trước
Chương sau
Ở huyện Vũ Tiến, Lục Thất ở cửa hàng hội hợp với Tiểu Thanh rồi lại cùng Tiểu Thanh đi gặp Ngư Hoa Hiên. Ngư Hoa Hiên vừa nhìn thấy Lục Thất thì hơi sửng sốt. Lục Thất tóc ngắn rối bời giống như người hầu của Tiểu Thanh. Ba người rời khỏi thị trấn Vũ Tiến dần dần đến huyện Giang Âm.

Đến một thị trấn nhỏ của huyện Giang Âm, gặp một thuộc hạ của Trương Hồng Ba sau đó 4 người ngồi xe đến bờ sông Thủy Ổ.

Ở trong xe, Ngư Hoa Hiên vẫn luôn im lặng không nói, bỗng y nhìn Lục Thất hạ giọng nói:
- Ngươi không nên đích thân đến Lịch Nguy.

Lục Thất cười, bình thản nói:
- Có lẽ vậy, nhưng ta muốn xem Việt Quốc một chút.

Ngư Hoa Hiên ngẩn người ra kinh ngạc nói:
- Ngươi muốn xem Việt Quốc?

Lục Thất gật đầu nói:
- Dưới con mắt của ta Việt Quốc là một nước phát triền, ta muốn xem tình hình của Việt Quốc so với Đường Quốc là thế như thế nào. Có phải lòng dân cũng giống nhau là muốn có ruộng đất hay không. Nếu đúng như vậy ta sẽ có lòng tin tiến quân vào Việt Quốc.

Ngư Hoa Hiên im lặng một lát sau mới hạ giọng nói:
- Ngươi chính là một quan áp ngân khế, rất lợi hại, khống chế sự ủng hộ hoặc phản đối của lòng quân. Thực ra ta biết rằng, giá trị của ta đối với ngươi là không lớn.

Lục Thất lắc đầu bình thản nói:
- Ngàn quân dễ có, một tướng khó tìm. Ta cũng cần một đại tướng thiện chiến để phụ tá. Quân đội của ngươi đang trong thế bị động bất loạn. Nếu không phải binh lực quân Đường chiếm ưu thế, nhuệ khí thái thịnh, ngươi lại không cam lòng bị Tín Vương thế tử đánh bại, thì chưa chắc toàn quân đã bị tiêu diệt.

Ngư Hoa Hiên im lặng, Lục Thất lại nói:
- Tác dụng ảnh hưởng của quan áp ngân khố từ xưa đến nay thể hiện rõ. Năm đó, đế quốc Đại Đường huy hoàng cường thịnh, tại sao bây giờ lại biến thành các nước chiến loạn. Căn nguyên chính là triều đình để vạn dân mất đi ruộng vườn. Còn điều mà ta muốn làm chính là lấy lại ruộng đất cho dân, tái hiện lại một đế quốc Đại Đường khác.

Ngư Hoa Hiên giương mắt lên nhìn Lục Thất, ánh mắt bình tĩnh một lát sau mới nói:
- Ngươi rất khó thành công, cho dù có cơ hội sống ở Thường Châu ngươi cũng khó có thể đứng vững gót chân được. Dù sao ngươi cũng là thần tử Đường quốc, thân là thần tử đồng thời lại bị Hoàng đế quản thúc. Hoàng đế không thể để cho ngươi tạo thành cát cứ ở Thường Châu được. Chưa đến nửa năm, hoặc lúc chiến sự đã ổn Hoàng đế sẽ làm tan rã thế lực ngươi đã xây dựng. Nếu như ngươi làm phản, vậy thì không có được lòng người. Chức quan áp ngân khố của ngươi có một nhược điểm trí mạng, đó là không trụ được thánh chỉ của Hoàng đế. Nếu Hoàng đế hạ chỉ ruộng đất là của tất cả mọi người vậy ngươi sẽ mất đi sự ủng hộ của lòng quân. Bởi vì lòng người không biết thế nào là đủ. Có được ruộng đất rồi cũng muốn có thêm một bước tự chủ nữa.

Lục Thất gật đầu, hắn biết điều Ngư Hoa Hiên nói là sự thật, nhưng chắc chắn là không có khả năng hắn lui về sau. Hắn chỉ có thể đánh cuộc, đánh cuộc lòng quân của Thường Châu, trong vòng nửa năm thế lực của hắn không đủ thì hắn sẽ đấu với uy tín của Hoàng đế.

- Ngư tướng quân nói rất đúng sự thật nhưng ta tin để lòng quân và lòng dân của Thường Châu càng nể phục ta thì sẽ có rất nhiều nguyên nhân. Một, Hoàng đế có thể hạ chỉ làm tan rã quan áp ngân khố nhưng đó là một hành vi thất tín. Mà lòng người thì không biết thế nào là đủ, nhưng ta có thể cho vạn dân Thường Châu an cư lập nghiệp là sự thật, Thường Châu không có quan bá hoành hành, không có trọng phú bóc lột đất lành, ỷ giàu ức yếu. Mà Đường quốc ngoài kinh thành thái bình thì chỗ nào cũng là áp bức bóc lột.

- Hai là nắm quân đội trong tay, Trung Phủ Dũng và Ngô Thành Quân của Thường Châu gốc rễ của họ một khi cắm vào Thường Châu vậy thì không muốn thuyên chuyển. Mà một khi Hoàng đế hủy Trung Phủ Dũng và Ngô Thành Quân chắc chắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn giữa các tướng sĩ. Cho nên, thánh chỉ của Hoàng đế không dao động được sự tồn tại của hai quân, hơn nữa lúc trước, người của ta đương nhiên là dùng danh nghĩa của triều đình, đồng ý cho Trung Phủ Dũng tồn tại lâu dài ở Thường Châu.

- Ba, ta không sợ đánh một trận với triều đình, ta rất hiểu tình hình quân lực hiện tại của Đường Quốc, quân Kinh Thành đều lã lão binh, quân biên cương thì rất khó điều. Quan trọng nhất chính là Đường Quốc thiếu bạc cho chiến sự. Lần này đại chiến Thường Châu kéo dài, tất cả đều nhờ vào phủ Công Chúa chống đỡ, Triều đình không hề ủng hộ chút nào. Hơn nữa, Đường Hoàng kia cũng e ngại Thường Châu phát sinh biến cố, đó chính là một Hoàng đế duy trì an bình.

Ngư Hoa Hiên im lặng. Lục Thất nhìn ông ta lại nói:
- Ngư tướng quân, điều ta cần là bản lĩnh tướng tài của ông chứ không phải là muốn ông đi quản lý Trung Phủ Dũng. Bây giờ, Trung Phủ Dũng và Ngô Thành Quân chỉ cần qua 1-2 tháng nữa cơ bản sẽ hoàn toàn quy phục vào thế lực của ta. Nếu ông thực sự muốn phụ tá ta thành nghiệp lớn, sau này thành một Tập Hầu ta sẽ không keo kiệt. Nếu ông có chiến công hiển hách cũng không thể không trở thành quận Vương được.

Ngư Hoa Hiên ngẩn người ra, nhìn Lục Thất mất giây mới nói:
- Điều kiện hấp dẫn của ngươi đúng là không thấp.

Lục Thất cười nhạt với y nói:
- Ông nói như vậy là sợ sau này không có cơ hội đi lấy sao?

Ngư Hoa Hiên nghe thấy vậy liền bình tĩnh nói:
- Không phải thế, ta hiện giờ đương nhiên là mệnh không thể tự chủ.

Lục Thấy cười nhạt nói:
- Những gì ta nói đã là thành ý lớn nhất rồi.

Ngư Hoa Hiên mỉm cười bình tĩnh nói:
- Thành ý lớn nhất của ngươi là có thể tự mình cùng ta đến Viên Quốc. Còn ta cũng tự tin mà nói ngươi, chỉ khi ngươi tới Việt Quốc rồi thì sẽ là chủ nhân của ta, ta sẽ vì ngươi mà cống hiến.

Lục Thất im lặng gật đầu trong chốc lát, rồi đột nhiên Ngư Hoa Hiên lại hỏi:
- Đại chiến Thường Châu có phải là ngươi có dự mưu với Giang Âm quân không?

Lục Thất nghe xong lắc đầu nhìn Ngư Hoa Hiên nói:
- Ta và Giang Âm quân không phải là đồng minh, chỉ là lợi dụng phía sau một chút thôi.

Ngư Hoa Hiên gật đầu, không ngờ Lục Thất hỏi lại hỏi ngược lại:
- Chuyện Ngô Thành Quân tập kích, là do ngươi chủ đạo, còn Tín Vương thế tử chủ trương thực hiện?

Ngư Hoa Hiên ngẩn người ta nói:
- Là thế tử chủ trương thực hiện. Ngài ấy muốn lập công, nhất định phải dẫn một vạn Lang Phong Quân đi tập kích tiêu diệt Ngô Thành Quân. Ta sợ là Giang Âm quân dụ địch, đành phải tập kết tất cả binh lực đi ứng biến.

Lục Thất mỉm cười nói:
- Giang Âm quân thật lòng muốn hợp tác với các ngươi, dụ địch là ta, Ngô Thành Quân là mồi nhử.

Hả? Ngư Hoa Hiên và thuộc hạ Trương Hồng Ba đều ngạc nhiêu nhìn Lục Thất. Ngư Hoa Hiên đột nhiên nói:
- Không phải là đại quân Ninh Quốc, là ngươi… không thể?

Lục Thất nhìn ông ta cười nhạt nói:
- Có gì mà không thể, không cần phải cảm thấy bại mà ấm ức. Từ khi Ngô Thành Quân theo đường thủy nhập vào Thường Châu ta dã bày ra cuộc chiến Thường Châu. Phong ba mua đất huyện Tân Lăng, Anh Vương có thể đích thân đến Thường Châu. Còn các lời đồn tăng quân Thường Châu đều là ta làm xúi bẩy. Mục đích là bức Giang Âm quân cảm thấy nguy cơ, cuối cùng Giang Âm quân đã sai người đi gặp ông, đã đạt thành ước định tọa sơn quan hổ đấu, mà đó chính là kết quả mà ta mong muốn.

- Cuộc chiến Thường Châu là ngươi đứng sau lưng xúi bẩy sao?
Ngư Hoa Hiên khó tin, kinh ngạc nói.

- Nếu không phải ta xúi bẩy, phủ Công chúa sẽ điên cuồng mua đất bị chiếm đóng sao? Đó chính là một loại hành vi tạo thành. Triều đình điều đại quân đến Thường Châu là giả, bởi vì ta cho 1 vạn quân mai phục phía bắc hồ Trường Đãng. Ninh Quốc Quân cũng đã chuẩn bị điều đại quân tấn công phía đông. Ông bại trận không phải là ngoài ý muốn, điều duy nhất không ngờ là phục quân xuất kích ở hồ Trường Đãng thắng lợi quá mức dễ dàng.

Lục Thất cười nhạt nói, hắn biết Ngư Hoa Hiên bại trận sẽ nghẹn uất, mà hắn thì lại rất cần ông ta. Hiện giờ, mục đích chủ yếu hắn thu phục ông ta là để sau này tiến quân vào Việt Quốc. Sự quy phục của Ngư Hoa Hiên mới đủ để làm giảm bớt đi lòng thù hận của tù binh Việt Quốc.

Ngư Hoa Hiên nhìn Lục Thất một lúc lâu rồi mới lặng im gật đầu nói:
- Ta chỉ nghi ngờ Giang Âm quân đang sắp xếp, nhưng cũng nghi ngờ vì sao Ninh Quốc quân lại phản ứng thần tốc như vậy? Bây giờ thì đã hiều, chỉ là ta không hiểu sao ngươi lại có thể điều được đại quân Ninh Quốc? Lẽ nào ngươi có quan hệ với Thống soái Ninh Quốc quân hay sao?

Lục Thất lắc đầu lạnh nhạt nói:
- Ta và Thống soái Ninh Quốc quân không có quan hệ gì. Nhưng ta làm Đô Ngu hầu của Ninh Quốc quân, ta giật dây cuộc chiến Thường Châu, chính là dùng thân phận Đô ngu hầu đề nghị Thống soái Ninh Quốc quân mang đại quân đánh đông. Rất nhiều tướng soái của Ninh Quốc quân rất mong muốn được lập công.

Ngư Hoa Hiên bình tĩnh nhìn Lục Thất rồi chợt bình thản nói:
- Ngươi nói láo, dùng kế thành trống đại quân đánh đông, sao lại chỉ dựa vào đề nghị của ngươi mà nguyện ý làm được. Hẳn là khả năng ngươi đánh giá sai quân lực tập kết của ta, để Thống soái Ninh Quốc quân cứu vãn sai lầm của ngươi, quả cảm điều đại quân đông kích.

Lục Thất nhìn Ngư Hoa Hiên ngẩn ra, rồi chợt cười nói:
- Ta thực sự cần ông làm phụ tá.

Ngư Hoa Hiên khẽ than, dường như trút được gánh nặng, yên lặng một lúc ông ta mới nói:
- Ta nói rồi, chờ ngươi đến Việt Quốc rồi nói sau.

Lục Thất nghe thấy vậy cười, im lặng một lúc sau hắn mới hỏi:
- Ngư tướng quân, người thân của ông đang ở đâu?

- Trực Hệ ở huyện Ngô, gia tộc ở kinh thành.
Ngư Hoa Hiên trả lời.

- Ở huyện Ngô, ông cảm thấy người thân hiện giờ có thể thế nào?
Lục Thất hỏi.

- Ở huyện Ngô chắc là trong lao rồi, gia tộc ở kinh thành có lẽ là không bị liên lụy nhưng nếu tin ta đầu hàng truyền ra ngoài chỉ e cả gia tộc sẽ bị hỏi tội.
Ngư Hoa Hiên trầm giọng trả lời.

- Cho nên, ta không để cho ông đi gặp thuộc hạ cũ.
Lục Thất hạ giọng nói.

- Cảm ơn!
Ngư Hoa Hiên đáp lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.