Chương trước
Chương sau
Lục Thất ở trên tường thành, cũng dũng mãnh như hổ, mã tấu trong tay nhanh như thiểm điện, tốc độ di chuyển nhanh như sói, đánh giáp lá cà, không ngờ đao đao đoạt mệnh giết chết liên tục sáu Hổ bí vệ, tướng sĩ nhìn thấy đều ngạc nhiên, đao kia tuyệt đối là giống như sấm xét.

Hổ bí vệ ở phía sau chạy lên, thấy Lục Thất giết người bị hù cho dừng lại, Lục Thất nhanh chóng thở dốc một hơi, Hổ bí vệ chỉ là hơi dừng, sau đó tức giận đánh về phía Lục Thất. Nhưng tường thành không rộng, cũng có lợi cho Lục Thất phát huy võ công, tướng sĩ khác cũng dũng cảm tiến lên, cùng Lục Thất phối hợp nghênh chiến với kẻ thù.

Trên cầu treo, Trương Hồng Ba tiến công quả thực đã biến thành một trận đồ sát, giáo lớn khua qua khua lại ác độc hống hách, một mình y đã khiến cho Hổ bí vệ trên cầu treo hoảng sợ tuyệt vọng. Vũ khí của Hổ bí vệ đều là mã tấu, bọn họ trên thực tế chính là quân hộ vệ, thậm chí bọn họ còn là binh lính đại diện cho thể diện của Tín Vương phủ. Chiến lực của từng binh sĩ có lẽ không kém, nhưng ý chí chiến đấu yếu ớt, một khi gặp phải sát thần mãnh tướng chân chính, khí thế liền sụp đổ.

Trên tường thành cũng giống như vậy, Lục Thất và thuộc hạ dũng mãnh, rất nhanh đã đánh tan ý chí chiến đấu của Hổ bí vệ, Hổ bí vệ bị giết sinh ra e sợ, từ chạy về phía trước biến thành lui về phía sau, một khi có đường lui. Lập tức biến thành chạy trốn. Nếu trốn không thoát thì bị hù cho ném binh khí xuống dập đầu xin tha thứ, không đến nửa giờ, quân đội của Lục Thất liền chiếm được cửa nam, bắt gần hai trăm Hổ bí vệ làm tù binh.

Các tướng sĩ nhanh chóng quét dọn chiến trường, sớm có người đi cản lại những người có ý định ra khỏi thành, nói phát hiện ra tội phạm bỏ trốn, Huyện Ngô gần bốn phía đều có rất nhiều người, cho nên vừa nghe thì thật sự không dám hoài nghi nhiều lời, đa số người vừa nghe, lập tức trở về không ra khỏi thành.

Trương Hồng Ba cho người đi thông báo cho đại quân, sau đó thương lượng với Lục Thất, dứt khoát thực hiện sách lược dụ ra để giết, để cho một thuộc hạ mặc minh quang giáp có máu, men theo tường thành chạy tới đông thành báo tin, nói có phản tặc muốn chạy ra khỏi thành, thỉnh cầu trợ giúp.

Đông thành sau khi nghe tin đúng là bị lừa, không ngờ điều một nửa quân lực men theo tường thành chạy tới trợ giúp. Kết quả vừa đến cửa nam, mới phát hiện trong cái áo minh quang giáp quen thuộc lại là một khuôn mặt xa lạ, do chưa chuẩn bị nên bị giết một nửa, một nửa bị bắt lại, bị giải vào trong thành làm bạn.

Nửa giờ sau, đại quân tập kích bất ngờ đã tới thành huyện Ngô, Trương Hồng Ba dĩ nhiên mang theo hai trăm quân giả danh Hổ bí vệ đi giải quyết cửa đông. Đại quân vừa vào thành, Lục Thất cũng không tiếp tục xung phong ở phía trước, do Chu Vũ và Trương Hồng Ba đi chiếm lĩnh thành, hắn vinh quang rút khởi chức chủ soái.

Tân Cầm Nhi cũng không nhàn rỗi, nàng suất lĩnh nghìn quân đi chiếm huyện nha, chủ yếu là lấy được hộ tịch bên trong huyện nha. Có hộ tịch là có thể lựa chọn ra mục tiêu để xét nhà, vua nào triều thần đấy, hễ là quan lại và nhà giàu có liên quan đến Việt quốc, nhất định phải diệt trừ, nhưng thanh danh rất tốt, lại không thể giết chóc.

Lục Thất, Thanh Văn và Tiểu Thanh đứng ở trên cửa thành nam, tâm tình rất tốt, Lục Thất chám vào tường chắn mái, cảm thụ được sự hùng vĩ của thành huyện Ngô. Quy mô tòa cổ thành này, hẳn gần vỡi Giang Ninh, nếu cố công kích, cho dù là công phá được, chỉ sợ cũng tổn thất mất một nửa số quân tập kích bất ngờ, hơn nữa một khi thương vong quá nhiều, vậy quân tập kích bất ngờ đều sẽ xuất hiện sự phản bội nghiêm trọng.

- Lão gia định dùng nơi này làm kinh thành sao?
Thanh Văn ôn nhu hỏi.

Lục Thất mỉm cười, hồi đáp:
- Ta làm Hoàng đế vẫn là còn chuyện sớm.

- Lão gia có được Tô Châu, chẳng lẽ vẫn muốn rời đi, nếu như rời khỏi đi gặp Hoàng đế Đường quốc chỉ sợ sẽ có họa sát thân.
Thanh Văn lo lắng nói.

- Ta nhất định phải rời khỏi, ta không rời đi, không chỉ phủ Công chúa gặp tai họa, còn cả gia tộc ở huyện Thạch Đại cũng sẽ gặp họa ngập đầu, ta không thể không chú ý đến.
Lục Thất ôn hòa nói.

- Lão gia nếu rời khỏi, không chỉ sẽ lo lắng về việc mất mạng, chỉ sợ Tô Châu vất vả lắm mới có được cũng bị người khác chiếm mất.
Thanh Văn nói thẳng ra.

Lục Thất lắc đầu nói:
- Ta hiểu ý của nàng, nhưng nếu như ta ở lại Tô Châu, cũng chưa chắc có thể sống bình yên, việc ta ở lại, sẽ tạo thành loạn trong giặc ngoài, Tô Châu và Thường Châu không chịu được hai nước Đường quốc và Việt quốc giáp công, một khi lâm vào ác chiến hai tuyến, hàng tốt dễ dàng sinh biến nhất, chúng ta cần thời gian để cắm rễ ở hai nơi Tô Thường.

- Chẳng lẽ việc lão gia rời khỏi, sẽ không tạo thành loạn trong giặc ngoài.
Thanh Văn hoài nghi nói.

- Có một số việc, chính là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, ta đã nghĩ kĩ, nếu muốn Tô Châu không bị Đường quốc công kích, chỉ có thể mượn da hổ của Giang Âm quân, thực thi sách lược minh phân âm thầm hợp tác.

- Sách lược chính là sự biến đổi của Tô Châu, phải tung tin là Việt quân ở thành Tô Châu xảy ra binh biến, là phản quân Việt quốc liên hợp với Giang Âm quân chiếm cứ Tô Châu. Mà ta sẽ để cho Trương Hồng Ba công khai tự xưng là Tư mã hành quân của tả quân Giang Âm quân, lấy danh nghĩa Giang Âm quân đưa quân đến Giang Ninh, biểu đạt là vì Đường quốc dốc sức là thật.

- Theo ta đoán, Đường hoàng cũng cách xa Giang Ninh, đối với tin tức của Tô Châu trong thời gian ngắn khó có thể biết hết được. Mà sự chủ quan của ông ta, vẫn luôn coi Giang Âm quân là mối họa trong lòng, cho nên, sự thay đổi của Tô Chây, ông ta sẽ cho rằng là do Giang Âm quân gây nên, mà không phải là do Trương Hồng Ba tự mình làm việc.
Lục Thất nói rõ ràng.

- Ý lão gia nói, một khi Đường Hoàng cho rằng Tô Châu thay đổi chính là do Giang Âm quân gây nên, sẽ e dè không dám mang binh thảo phạt.
Thanh Văn dịu dàng nói.

- Đúng vậy, Tô Châu vốn cũng không thuộc về Đường quốc, Giang Âm quân chiếm được, trong lòng Đường Hoàng cũng sẽ không thoải mái, nhưng sẽ không có ý định cướp đoạt. Hơn nữa Đường Hoàng kiêng kị việc hưng binh, ông ta chính là một Hoàng đế thích an tường, Giang Âm quân chiếm Tô Châu, ông ta thậm chí còn vui mừng cho rằng, sau này có Giang Âm quân làm lá chắn rồi.
Lục Thất nói lại.

Thanh Văn gật đầu, nói:
- Đường Hoàng người này, chỉ chú ý đến an bình trước mắt.

Lục Thất gật đầu nói:
- Nếu đổi lại là ta chiếm được Tô Châu, Đường Hoàng sẽ không dễ dàng cho qua, ta cũng không có thế lực cường đại khiến cho Đường Hoàng e dè, cho nên ta phải rời khỏi Tô Châu, đem Tô Châu giao cho Trương đại ca và Cầm Nhi, mà nàng, cũng phải ở lại Tô Châu phụ tá cho Cầm Nhi.

- Thiếp có thể ở lại phụ tá, chỉ có điều lòng người khó dò, lão gia không sợ Hồng Ba huynh, lâu ngày sinh ra lòng độc chiếm sao?
Thanh Văn dịu dàng khách quan nói.

Lục Thất mỉm cười, nhìn Thanh Văn ôn hòa nói:
- Ta đã nói rồi, có một số việc phải đánh cược, hơn nữa ta nói thật, sau này Trương đại ca sẽ là người thống lĩnh quân Tô Châu, nhưng chỉ có thể thống lĩnh một phần, đại bộ phận quân đội, sẽ âm thầm do Cầm Nhi thống lĩnh, năm nghìn quân tập kích bất ngờ lần này đến, sau này chính là quân nòng cốt ở Tô Châu, sau này bọn họ sẽ nghe ai cũng rất khó biết.

Thanh Văn gật đầu, lại hỏi:
- Cầm tỷ tỷ nếu tiếp nhận việc ở Tô Châu, vậy Thường Châu thì sao? Cầm tỷ dù sao cũng là Trung phủ sử thống lĩnh Ngô Thành Quân.

Lục Thất ôn hòa nói:
- Chuyện cụ thể, Cầm Nhi sẽ an bài tốt, việc nàng phải làm, chính là phụ tá cho Cầm Nhi chuyện Tô Châu, không được gây ra mẫu thuẫn mà hỏng đại sự.

- Lão gia yên tâm, thiếp biết nặng nhẹ, tuyệt đối sẽ không làm hỏng việc.
Thanh Văn nghiêm nghị đáp.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, quay đầu nhìn về phía ngoài thành, nhìn chốc lát lại hạ giọng nói:
- Ở đây, ta chỉ có thể ở lại một ngày, ngày mai phải về huyện Hoa Đình lên thuyền rời đi, mau chóng quay về Mao Sơn.

- Lão gia trở về, vậy Chu tướng quân thì sao?
Thanh Văn hỏi.

Lục Thất nhìn về phương xa im lặng, một lúc sau mới nói:
- Chu đại ca nhất định cũng phải về, nếu không việc Tô Châu thay đổi, sẽ xuất hiện điểm đáng ngờ rất lớn, Chu đại ca chỉ có thể về cùng với Ngô Thành Quân.

Thanh Văn im lặng gật đầu, nàng cũng hiểu được, Chu tướng quân kia tám phần sẽ không cam tâm rời khỏi, Lục Thất chỉ có thể tín nhiệm Trương Hồng Ba và Tâm Cầm Nhi, độ tín nhiệm Chu Vũ sẽ ít hơn một chút, sẽ không cam lòng chắp tay đem Tô Châu cho người ta.

Yên tĩnh trong chốc lát, chợt phía dưới truyền đến tiếng hét thảm, Lục Thất cả kinh xoay người, nhưng hắn không hề kinh hoàng dời bước nhìn, cửa thành nam có năm trăm quân tập kích bất ngờ trấn thủ, hắn thân là chủ soái nhất định phải thể hiện sự điềm tĩnh của mình.

Rất nhanh, Lý Hổ liền chạy vội lên, bước nhanh đến chỗ Lục Thất, chào theo nghi thức quân đội nói:
- Bẩm chủ thượng, cái người đi cùng chủ thượng đột nhiên giết chết Tam vương tử.

Lục Thất nghe xong ngẩn ra, Lý Hổ nói hẳn là Ngư Hoa Hiên, Ngư Hoa Hiên sao lại giết chết Tam vương tử.

Danh xưng chủ thượng, khi Tân Cầm Nhi ở huyện Hoa Đình đã truyền đạt lại cho quân tập kích bất ngờ, chính là Trương Hồng Ba thấy hắn, tuy rằng còn tùy ý nhưng vẫn chủ động sửa thành chủ thượng, nhưng năm nghìn quân cũng đồng thời được phong khẩu lệnh, chính là không được nói ra ba chữ Lục Thiên Phong. Mà Chu Vũ vẫn gọi là Lục huynh đệ, Lục Thất vẫn như cũ gọi Chu đại ca.

Lục Thất nghe tin báo hơi suy nghĩ một chút, liền nhìn về phía Thanh Văn nói:
- Thanh Văn, nàng đi xem một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.