Sau khi nhóm chư tướng rời đi, Tân Cầm Nhi liền dịu dàng nói: - Lão gia, sau khi đại quân công chiếm Tuyền Châu, thiếp thân đã thu thập công văn của Tuyền Châu, không ngờ phát hiện công văn nhậm chức của Chu quốc, Chu quốc phong Thanh Nguyên Quân của Tuyền châu làm Bình Hải quận vương, nói cách khác, chủ tướng Từ Châu bề ngoài là phụ thuộc Đường quốc, nhưng thực tế lại phụ thuộc Chu quốc.
Lục Thất nghe xong liền ngẩn người, Ngư Hoa Hiên nói: - Chủ thượng, chúng ta chiếm đánh và tiêu diệt Thanh Nguyên Quân, trên thực tế là tiêu diệt tay sai của Chu quốc, vì vậy, một khi Tấn quốc xưng thần với Đường quốc, Chu quốc rất có khả năng sẽ theo đường thủy tập kích Tấn quốc, cũng có thể sẽ hợp quân với Việt quốc, ở lục địa tấn công Tấn quốc chúng ta.
Lục Thất gật đầu, nói: - Khó trách Thanh Nguyên Quân có thể tồn tại lâu dài giữa Sở quốc và Mân quốc, hóa ra là tìm Chu quốc làm chỗ dựa.
Ngư Hoa Hiên gật đầu, Tân Cầm Nhi lại nói: - Lão gia, hiện giờ cấp bách nhất, chính là bù đắp những quan viên bị thiếu, chúng ta một khi chiếm cứ sáu châu, không có thông chính quan viên để điều động, có nên đề bạt một số quan viên nhỏ hiện nay của chúng ta hay không.
Lục Thất im lặng, lời nói của Tân Cầm Nhi đánh vào vấn đề cấp bách nhất hiện nay, hắn có thể dùng vũ lực để chiếm đánh sáu châu, nhưng muốn quản lý sáu châu này lại thiếu nhân lực, nếu lấy thống soái đến quản lý, không nói đến làm không tốt, lâu ngày cũng sẽ tạo ra tai họa ngầm, quân chính nhất định phải tách biệt, không thể để thống soái và quân chính làm một.
- Trước tiên để huyện úy đến đảm nhiệm, ta sẽ để Tiêu phủ tiến cử một số quan lại đến quản lý Tấn quốc. Lục Thất sau khi suy nghĩ cẩn thận, nói.
- Để Tiêu thị tiến cử quan lại đảm nhiệm quản lý? Tân Cầm Nhi kinh ngạc nói, Ngư Hoa Hiên cũng bất ngờ nhìn về phía Lục Thất.
- Đúng, Tiêu thị ủng hộ ta, một trong những đặc điểm của gia tộc Tiêu thị, chính là nắm giữ nhiều nhân tài, hơn nữa, Tiêu Tri Lễ là Lại bộ thị lang của Đường triều, Đường quốc có những nhân tài không được trọng dụng, Tiêu tri Lễ biết được khá nhiều, mà Tấn quốc sơ lập, cần những nhân tài thành thục trị chính an dân, hơn nữa, có sự đề cử của Tiêu thị, những nhân tài này mới nguyện ý đến đây nhận chức, chỉ cần có nhiều nhân tài tề tụ tại Tấn quốc, sẽ tạo thành thanh danh cho Tấn quốc. Lục Thất bình thản giải thích.
Ngư Hoa Hiên nghiêm mặt gật đầu, Lục Thất lại nhìn về phía Tân Cầm Nhi, cười nói: - Quân chính nhất định phải tách ra, chúng ta chỉ cần nắm giữ quân quyền, Tiêu thị đảm nhiệm quan lại cũng sẽ không tạo thành hậu hoạn gì.
Tân Cầm Nhi gật đầu tán thành, Lục Thất lại nói: - Việc này không nên chậm trễ, hôm nay đi an bài chuyện thượng sách Đường quốc và cầu quan với Tiêu thị đi.
Tân Cầm Nhi và Ngư Hoa Hiên đồng loạt gật đầu, Lục Thất lại nhìn Ngư Hoa Hiên, bình thản nói: - Ngư tướng quân, ta cũng thiếu trọng thần có thể ra sức vì quốc gia, chuyến đi sứ sang Đường quốc lần này, lại để ngươi vất vả một chuyến rồi.
Ngư Hoa Hiên ngẩn người, nhưng lập tức hành lễ cung kính nói: - Nguyện ý vì chủ thượng phân ưu.
Lục Thất gật đầu, nói: - Cũng chỉ có ngươi là thích hợp, năng lực ứng biến của những người khác không được tốt.
Ngư Hoa Hiên im lặng gật đầum suy nghĩ một chút liền nói: - Chủ thượng, thần có lời muốn nói.
- Nói đi. Lục Thất mỉm cười nói.
- Thần cảm thấy, nếu chủ thượng dùng họ Lục khi lên vương vị, dễ khiến cho Đường quốc nảy sinh nghi ngờ đối với chủ thượng, thần đề nghị, chủ thượng có thể tự lấy một danh tự, sau đó trên công văn trình lên trên, nói mình là hậu nhân của Lục Tốn, Lục Tốn là một danh tướng thời tam quốc Hậu Hán, rất nổi danh ở Ngô quốc. Ngự Hoa Hiên cung kính nói.
Lục Thất ngẩn ra, suy nghĩ một chút, cười nói: - Danh tướng mấy trăm năm trước, nếu họ Lục, vậy có lẽ có quan hệ họ hàng, có thể viết như vậy.
Ngư Hoa Hiên tán thành, Tân Cầm Nhi đột nhiên nói: - Lục Tốn là người Ngô huyện Tô Châu, hiện giờ ở Tô Châu vẫn còn hậu nhân của Lục Tốn, cũng được coi là một đại gia tộc, tuy nhiên đã xuống dốc, suy thoái.
Lục Thất lại ngẩn người, trầm tư một lúc nói: - Cầm Nhi, nếu có thể, để cho Lục thị Tô Châu, trở thành thân tộc của ta, một trăm năm trước là người một nhà, cứ nói tổ tiên ta là một nhánh của Lục thị Tô Châu.
Tân Cầm Nhi trầm tư một lúc liền hiểu được, gật đầu nói: - Thiếp thân nhớ kỹ.
Lục Thất cười nói: - Ảnh hưởng của xuất thân cũng rất lớn, ít nhất có thể giảm bớt sự bài xích của người Tô Châu địa phương đối với ta.
- Chủ thượng, không chỉ là rất lớn, mà là vô cùng lớn, nếu chủ thượng trở thành hậu nhân của Lục Tốn, vậy đối với việc đánh chiếm Việt quốc sau này, thậm chí là toàn bộ đại giang nam bắc, đều tạo thành ý niệm tán thành cho dân chúng, bởi vì không có sự kì thị đối với ngoại tốc, cuộc chiến này trở thành nội chiến tranh hùng. Ngư Hoa Hiên nghiêm nghị nói.
Lục Thất cười gật đầu, thuận tiện nói: - Nếu không còn gì muốn thảo luận, ta cũng cần nhanh chóng rời đi.
Lục Thất mang theo một trăm Nam Ưng vệ rời khỏi Kiến châu, hắn muốn đến Nhiêu Châu, xem xét tình hình để ứng phó.
Mà quan viên theo dân di dời đến Kiến châu, hiện giờ chỉ có huyện úy và huyện thừa của Huyện Lâm Xuyên, bọn họ chỉ có thể coi Lục Thất như thiên lôi, sai đâu đánh đó, vì sao? Vì nếu một mình tự rời khỏi Lâm Xuyên sẽ mang tội, chỉ có thể trông mong vào đại đỉnh Lục Thất mà thôi.
Những quan viên còn lại ở Phủ Châu, trong lúc Lục Thất chiến đấu cùng Chiêu Võ Quân đã kết bè kết đảng bỏ chạy đến Nhiêu Châu, trong đó có chủ bộ huyện Lâm Xuyên, kết quả, một nhóm hơn trăm người mới rời khỏi năm dặm đã bị Lục Thất phái năm trăm quân binh giết sạch, năm trăm quân binh này chính là Nam Ưng vệ cùng với tù binh.
Nhưng huyện thừa và huyện lệnh huyện Lâm Xuyên tuy đã đến Kiến Châu, nhưng cũng bị Lục Thất hạ sát lệnh, hắn vừa rời khỏi, Tân Cầm Nhi sẽ xử trí quan binh của Huyện Lâm Xuyên, áp tải quan binh Huyện Lâm Xuyên đến an trí tại Tuyền Châu, tận lực phong tỏa tin tức, Lục Thất hắn thực hiện cuộc di dân lớn ở Phủ Châu.
Hành trình quay lại của Lục Thất vô cùng cẩn thận, hắn không biết tình hình Tây bộ thay đổi như thế nào, những thám báo đều dùng cho việc dẫn đường để dời dân, cho nên hắn không có tin tức về Phủ Châu, chỉ có thể phải thám báo dò đường.
Nhưng hắn mới nhập phủ không lâu, liền không thể chuyển hướng đến Tín Châu, hóa ra Phủ Châu đã được bố trí rất nhiều quân Sở, theo thám báo hồi báo, Sở quốc có khả năng xuất hai trăm ngàn đại quân công đánh Đường quốc, một trăm ngàn đại quân hướng thẳng Nhũ Châu, một trăm ngàn đại quân công chiếm Viên Châu và Cát Châu, hiện giờ dĩ nhiên Viên Châu và Cát Châu đã bị chiếm đóng, quân Sở đều tiến về phía Phủ Châu.
Lục Thất một mặt từu Tín Châu trốn về Nhiêu Châu, một mặt phải người đưa mật thư khẩn cấp cho Tống Lão Thanh, cũng cho người đưa thư cho Chu Chính Phong, nói rõ Sở quốc đột nhiên công Đường, hiện nay, Chiêu Võ Quân bất ngờ phản bội đầu hàng Sở quốc, Phù Châu đã rơi vào tay giặc, hắn đề nghị Chu Chính Phong rút ba vạn quân về chống đỡ quân Sở.
Lục Thất từ Tín Châu chạy về Nhiêu Châu, khi tới Nhiêu Châu, Chu Chính Phong cũng nhận được thư của hắn, Chu Chính Phong nhận được tin tức liền kinh hãi, Sở quốc công Đường, Chiêu Võ Quân phản bội, quá khó tin, Chiêu Võ Quân sao có thể đầu hàng Sở quốc, y níu lấy người đưa thư liên tục gặn hỏi, người đưa tin cũng chỉ có thể trả lời, có thể Chiêu Võ Quân binh biến chiếm cứ Phủ Châu, Lục đại nhân vừa lúc ở phía ngoài sông Trị, phát giác có điều không ổn mới đúng lúc thoát thân, hiện giờ đã đến Nhiêu Châu.
Chu Chính Phong thật sự muốn phát điên, y đánh bại Võ Thắng quân và Trấn Tây quân, chiếm cứ Cù Châu và Vụ Châu, đang vui mừng nghĩ đến tiêu diệt Việt quốc đã có hy vọng, nhưng hôm nay, Sở quốc công Đường, Chiêu Võ Quân phản bội, vậy chiến công của đại quân y lại càng trở thành một sai lầm nghiêm trọng, cũng lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, lui quân đánh Sở, vậy sẽ đánh mất Cù Châu và Vụ Châu, hơn nữa Việt quốc sẽ nhân cơ hội này cắn ngược lại Hưng Hóa quân, khiến cho Hưng Hóa quân lâm vào vòng giáp công.
Làm sao bây giờ? Cho người đưa tin cho Tống Lão Thanh, đề nghị buông tha cho Cù châu và Vụ châu, mang đại quân tiến thẳng Nhiêu Châu, nói Chiêu Võ Quân đã phản bội, và Sở quốc công Đường, để Hưng Hóa quân không nên gấp gáp phản công, trực tiếp đến Nam Đô.
Chu Chính Phong nghe xong giật mình, trầm tư thật lâu, Chu Phong cũng cho rằng lui quân đến Hồng Châu là thượng sách, vì Sở quốc công Đường, Chiêu Võ Quân phản bội đầu hàng, là một biến cố ngoài ý muốn, Chu Chính Phong chỉ cần mang theo Hưng Hóa quân không chút hao tổn đến Nam Đô, đó cũng là một chiến lược thoái lui, chẳng những có thể tránh khỏi vòng giáp công của quân địch, còn óc thể nhận được khen ngợi của triều đình, vì có thể bác bỏ được tội danh tự tiến công Việt quốc, thậm chí chuyện tiến công Việt quốc, căn bản có thể không để cho quốc chủ biết rõ.
Chu Chính Phong nghe xong cảm thấy rất hợp lý, lập tức hạ lệnh rút quân, tuy nhiên, cũng hạ một đạo quân lệnh, cho phép binh lính khi rút quân được cướp bóc, kết quả, gần một trăm ngàn đại quân như một đàn châu chấu đi qua, để lại đống đổ nát Cù Châu và Vụ Châu, mà Lục Thất mới lập Tân quốc, sau khi chiếm được Xử Châu và Ôn Châu, là vùng phụ cận Vụ Châu và Cù Châu, cũng thực hiện chính sách buông tha, chỉ tiếp nhận dân chạy nạn.
Lục Thất đương nhiên không muốn trở thành kẻ chùi đít cho Chu Chính Phong, những khu vực đổ nát, đến giải quyết hậu quả, chỉ có thể rước lấy thêm gánh nặng và thù hận, hơn nữa binh lực hiện giờ của Tần quốc không thể ứng chiến cho một trận chiến trường kỳ, tám vạn quân Tô Châu nhất định phải phân một nửa trở về, những binh lính từ di dân và binh lính đầu hàng mới có được, trong thời gian ngắn, có những yếu tố không ổn định và lực chiến đấu thấp, vì vậy, hiện giờ, Tấn quốc cần có thời gian để chỉnh đốn nội chính
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]