Lục Thất gật đầu hiểu ý, Ngư Hoa Hiên chợt quay sang Yến Khôi Sơn nói:
- Yến tướng quân, trận chiến Vụ Châu có lẽ khó tránh khỏi có quân Việt trốn chạy. Ta yêu cầu tướng quân có thể không nên vội chỉ huy quân chặn lại lập công, bởi vì quân Việt bỏ chạy nếu ít, chặn lại cũng không thể có được công lớn gì. Nhưng, nếu quân Việt bỏ chạy quá nhiều, Yến tướng quân nếu đi chặn lại, hậu quả là đại công biến thành đại tội. Bởi vì, quân Việt có thể bỏ chạy tất nhiên là quân tinh nhuệ của quân Võ Thắng, chính là mấy ngàn tướng sỹ, cũng không phải là thuộc hạ của Yến tướng quân có thể địch nổi.
Yến Khôi Sơn giật mình, liền đáp:
- Thuộc hạ nhớ rồi.
Lục Thất liền cười nói:
- Yến tướng quân chỉ cần trấn thủ Đài Châu chính là đại công, nhưng đừng quên lời dặn dò của Ngưu tướng quân. Tướng sỹ quân Tấn An ít được rèn luyện và vũ khí, nếu bị chém giết nhiều, đó không chỉ là chuyện thành bại, mà là hậu quả sau này, sẽ hao tổn rất nhiều ngân lượng. Tấn quốc mới lập, tiền bạc hao phí giống như nước chảy.
Yến Khôi Sơn sững người, tiếp tục gật đầu nói:
- Chủ thượng yên tâm, thuộc hạ biết nuôi dưỡng quân lực nhiều như vậy, rất khó khăn. Thuộc hạ không thể vội lập công mà liều lĩnh được.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Chờ quân lực trở thành quân nhân chân chính, ngươi và Trương Kích sẽ có rất nhiều cơ hội chiến đấu.
Yến Khôi Sơn và Trương Kích gật đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-phong/2166598/quyen-4-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.