Chương trước
Chương sau
Soái Nam Khang quân xuất thân dực vệ hỏa trưởng phủ Công chúa, tên Cao Thái, là một nhân vật trầm tính 30 tuổi. Vốn là chủ soái Hải Ngu quân quân, cũng là một quan tướng được Tân Cầm Nhi cực kỳ tín nhiệm. Hải Ngu quân vẫn luôn phong tỏa biên giới Thường Châu và Tô Châu, Cao Thái cũng luôn nghiêm chỉnh thực thi trọng trách quân trị.

Lục Thất biết Cao Thái cũng là nhân vật mạnh mẽ của Hưng Hóa quân. Nhưng không bằng danh tiếng Phạm Hổ của quân Dương Trừng. Bởi vì hành sự còn ít nổi danh, còn có một Mã Vân Lộc được Tân Cầm Nhi tín nhiệm. Mã Vân Lộc hiện còn đang làm chủ soái quân Thái Thương.

Ba người xuất thân Hưng Hóa quân, lại xuất thân chủ soái dực vệ hỏa trưởng phủ Công chúa, đều đã từng là thuộc hạ nể trọng của Tân Cầm Nhi. Bây giờ nằm trên cao là soái của ba mươi nghìn Nam Khang quân, Phạm Hổ và Mã Vân Lộc cũng có thể trở thành quân soái bên phía Tô Châu.

Còn hai dực vệ hỏa trưởng phủ Công chúa khác nữa. Một là huynh trưởng của Đỗ Lan Nhi. Một người là bạn của phụ thân Đỗ Lan Nhi. Họ lại đang nhậm chức dực vệ hỏa trưởng phủ Công chúa, nhưng thuộc hạ dực vệ của họ phàm thì xuất thân Hưng Hóa quân đều bị Tân Cầm Nhi điều đi nhậm chức quan tướng. Không phải Tân Cầm Nhi bất công dùng, mà là Tân Cầm Nhi cần tướng sỹ quân võ thực sự, không dám giao trọng trách cho người bình thường.

Soái Nam Khang quân, Cao Thái sau khi khấu ấn, Lục Thất không tuyên bố phong y làm Hải Ngu Hầu, để Cao Thái tự biết là được. Cao Thái tự nhiên cũng hiểu, bí mật của Tô Châu vẫn không nên tuyên bố.

Sau Cao Thái, Lục Thất lại giới thiệu Lãnh Nhung. Lãnh Nhung nhậm chức Trấn phủ sứ Quảng Xương quân phủ, chức quyền tương đương với Phó soái quân phủ. Nhưng chủ quản không phải là điều quân chinh chiến, mà là nắm quyền quân nhu và đồn điền tổng thể. Cán Châu cần thực hiện huấn luyện quân và đồn điền, quân lực đang phòng ngự cũng phải luân phiên làm nông vụ. Nhưng nông vụ thì được lĩnh tiền công.

Lục Thất bổ nhiệm Lãnh Nhung làm Trấn phủ sứ Quảng Xương quân phủ, trên thực tế chỉ là một chức vụ có thể không tại vị, là để khiến cho Lãnh Nhung có chút quan chức của nước Tấn. Nha môn của Trấn phủ sứ chính là quân nha Châu Đài. Lục Thất còn bổ nhiệm thêm quan châu, thay mặt Trấn phủ sứ làm việc. Nếu Đồn điền sứ và Lục sự tham quân thiết lập Trấn Phủ sứ, trên thực tế chính là chức năng điều hòa, sẽ để quân quyền của đồn điền quy thuận chính quyền.

Sau khi Lãnh Nhung bước ra khỏi hàng khấu ân, Lục Thất bắt đầu chưng cầu ý kiến rộng rãi, hỏi các tướng soái có gì không hiểu về chức năng của quân phủ, có thể tự đề đạt. Đại đa số các tướng soái đều chỉ là am hiểu quân chiến, Tấn Vương quy định gì, tự nhiên phải tuân thủ chấp hành. Cho nên, lời Lục Thất nói ra, ai cũng đều nhìn nhau, không ai đáp lại.

Vẫn là Trương Kích nói:
- Chủ thượng, khi thần tấn công Phủ Châu, tù binh lên tới hàng ngàn người, cũng dẫn theo hàng vạn bình dân tới Cán Châu rồi. Thần nghĩ, chi bằng bây giờ là thwoif khắc quan trọng nhất của chiến sự, liệu có thể thành lập một quân lực ba mươi nghìn quân, Cán Châu có thể chiêu mộ không đủ.

Lục Thất nghe mà mỉm cười, nói:
- Bổn cương cũng muốn quân lực càng nhiều càng tốt, nhưng quân lực nhiều, tài lực nuôi quân cũng khó mà duy trì được. Nghe nói Cán Châu có bảy trăm nghìn nhân khẩu, nhưng nước Sở ở Cán Châu chỉ đóng có năm mươi nghìn quân Bách Thắng.Vốn chính là quân lương và quân tiền hao tốn quá nhiều, không thể nuôi dưỡng được quá nhiều quân.

Trương Kích hiểu ý gật đầu, Cao Thái liền nói:
- Chủ thượng, Cán Châu lúc này quả thực là cần rất nhiều quân tốt. Thần cho rằng, Chủ thượng nếu thực hiện quân lực đồn điền thì có thể xây dựng một quân đồn điền. Quân đồn điền có thể do các quân luân phiên điều chuyển. Nếu nông vụ Cán Châu được cải thiện, thì có thể hóa giải được vấn đề quân lương không đủ. Tiền công trước mắt thần nghĩ có thể dùng ngân khế quan áp ghi lại.

Lục Thất ngẩn người ra, suy nghĩ một hồi mới nói:
- Xây dựng quân đồn điền cũng được, nhưng luật đồn điền thì phải có tiền công, dễ khiến lòng dân bất bình. Có tướng sỹ chính là quân thiện chiến, để quân thiện chiến đi làm đồn điền sẽ làm giảm thấp khả năng chiến đấu.

Các tướng soái nghe xong lần lượt gật đầu, tướng sỹ thiện chiến đương nhiên đều là quân võ mạnh mẽ. Nếu đi làm ruộng thì thật sự là thiệt thòi rồi.

- Như vậy đi, trong quân thực hiện diễn võ xếp hàng. Sau khi ba thành tướng sỹ của mỗi doanh trại diễn võ có thể chọn ra người không đi làm đồn điền, cũng có thể lấy tiền công.
Lục Thất mỉm cười nói.

Các tướng soái lần lượt gật đầu, bỗng có người nói:
- Chủ thượng, 4 thành đi, đào tạo chiến sỹ thiện chiến 3 thành, ít quá.

Lục Thất nhìn người nói là Từ Minh, hắn mỉm cười gật đầu, nói:
- Được rồi, thì 4 thành.

Từ Minh im lặng gật đầu, không đứng dậy cung kính gì hết, đương nhiên Lục Thất cũng không để ý sự thất lễ này của Từ Minh. Hắn quay về chủ đề nói:
- Bổn cương cần trị an Cán Châu, cho nên phải thực hiện ruộng cho dân.

Các tướng soái gật đầu, Trương Kích bỗng lên tiếng:
- Chủ thượng, thần vào Cán Châu đã xử lý một số đại hộ độc ác.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Xử lý, không giết thì thả ra, bổn cương nhập chủ Cán Châu không muốn tạo danh tiếng loạn quân. Từ nay trở đi, tất cả đại hộ Cán Châu phải bán ruộng đất, chỉ cho phép giữ lại ruộng đất theo hạn ngạch, không muốn bán ruộng đất, tất cả đều áp giải ra khỏi Cán Châu, đi tới Cát Châu, cho phép dẫn theo của cải.

Rất nhiều tướng soái kinh ngạc, phản kháng sẽ bị trục xuất đi, còn cho phép mang theo của cải. Vì sao lại không giết? Tịch thu tất cả, họ không thể lý giải được.

Lục Thất nhìn lướt qua một lượt, bình tĩnh nói:
- Bổn vương thấy không thể là một Cán Châu, mà càng nhiều lãnh thổ nữa. Nếu chúng ta giết đại hộ, vậy thì sau này tiến quân càng nhiều châu huyện, sẽ dẫn tới sự đối kháng kịch liệt, cho các đại hộ con đường lui có thể bảo đảm tính mệnh và tài sản. Họ không muốn cá chết lưới rách.

Các tướng soái có rất nhiều người hiểu mà đồng tình, cũng có người không hiểu thì ngây người ra, sau đó cũng gật đầu. Lục Thất bật cười, hắn sớm đã biết cuối cùng vì sao đạt được thiên hạ có thể ngồi vững được, phần lớn không phải là dũng tướng thiện chiến. Tư duy của mãnh tướng chính là thích nghĩ chuyện và làm chuyện bá đạo, thích có được lợi ích trước mắt.

Tiếp theo là chia quân quy thuận, đều lấy quân doanh làm đơn vị quy thuận, các tướng soái nhận được công văn quân lệnh của Lục Thất liền đi nhận quân doanh sở thuộc. Có quân doanh tạm thời thiếu mất hai vị chủ tướng, đều có tướng sỹ có công Cán Châu đều bạt lên đảm nhiệm.

Chia quân quy thuận bận rộn cả hai ngày, tiếp theo là lập quân đồn điền. Tiêu Tri Sơn từ Tô Châu tới đã trở thành đồn điền sứ Cán Châu. Tiêu Tri Sơn tới Tô Châu không bao lâu, sẽ theo quân tây chính tới phía bắc, bổ nhiệm tham quân chính sự của Tuyền Châu. Hiện tại lại được Lục Thất điều đi nhậm chức ở Cán Châu, ủy thác trọng trách.

Đồn điền Cán Châu có thể nắm được thực quyền của mấy vạn tướng sỹ. Lục Thất không muốn để Tiêu Tri Sơn trở thành Thích sử Cán Châu. Một là Tiêu Thị rất dễ bại lộ. Hai là ở Cán Châu thực quyền của Thích sử không bằng Đồn điền sứ.

Sau khi chia quân, các quân bắt đầu chiếm cứ các huyện Cán Châu với quy mô lớn. Chủ soái các quân đều nghiêm chỉnh chấp hành quân lệnh của Lục Thất, nghiêm chỉnh quản lý quân lực không được làm bậy. Lúc này không được trở thành tấm gương giết gà dọa khỉ nhất.

Lượng lớn đại hộ bắt đầu hoảng sợ cơn ác mộng. Quy thuận sẽ được ngân khế mua ruộng, không quy thuận lập tức bị quân lực chiếm giữ, sau này dù có nói thế nào cũng phải lấy của cải bị áp giải đi. Còn nếu mạnh dạn dùng vũ lực phản công, cứ xem như không bị giết chết, cũng sẽ mất tất cả, trở thành phạm nhân, bị áp giải đi Cát Châu.

Đại hộ rơi vào ác mộng khóc lóc thảm thiết. Dân thường vừa mừng vừa lo được thông báo có thể được chia đất, nhưng lại được ruộng ở đất khác, cũng chính là nói dân thường không có đất nếu muốn có ruộng đất thì phải di dân đi tới huyện thành chỉ định nhập hộ lấy ruộng.

Cán Châu nhanh chóng xảy ra phong trào di dân quy mô lớn. Người dân không có đất đưa gia đình đi lĩnh ruộng đất. Lục Thất dùng đất khác thụ điền để dụ dỗ, phá vỡ hoàn toàn thế lực tông tộc của Cán Châu. Thế lực đại hộ và văn sỹ danh tiếng bị ảnh hưởng.

Di dân tới vùng đất mới sinh sống, là thoát khỏi sự sợ hãi địa chủ và lão gia, chỉ cần nhớ lòng tốt của Tấn Vương, là Tấn Vương nhập chủ khiến cho họ có được ruộng đất.

Trong vòng 10 ngày, gần mười nghìn đại hộ bị trục xuất ra khỏi Cán Châu. Hầu như đều là trục xuất toàn tộc. Đại hộ không bị trục xuất đều khiêm tốn làm người, cũng ngầm kích động tạo phản, nhưng nhanh chóng bị phát hiện, người có thể hiệu triệu nhanh chóng giảm đi. Trước đây Điền Bành Vũ Phu hô hào kêu gọi, không ngờ rất nhiều bị rời đi, nhà cũ nát đã có di dân lạ vào ở. Di dân lạ nhận ra sự bài bố của đại hộ lạ, chỉ biết nghe theo quan gia Tấn Vương.

Quân đồn điền cũng đã được thành lập trong vòng 10 ngày, số dân không ngờ đã đạt tới hơn sáu mươi nghìn người. Bởi vì Cán Châu thực thi quân điền ưu đãi, quân điền có người trồng hộ. Quân đồn điền chủ yếu dùng chính là ruộng của quân hộ. Quân hộ có thể khi cần nhân lực thì được quân lực của quân đồn điền. Điều đó cũng chính là nói người trong quân không được để ý tới ruộng của nhà mình, cũng khả năng thu hoạch được. Hơn nữa còn chia theo tỷ lệ 4:6, 6 phần giao cho quân lương, 4 phần thuộc của mình.

Ưu đãi của quân điền, để di dân hát hiện trở thành lợi thế của quân nhân, rất nhiều dân thường chủ động ứng mộ nhập quân, khiến cho quân đồn điền vốn thành lập ba mươi nghìn dưới sự phê chuẩn của Lục Thất đã tăng lên tới sáu mươi nghìn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.