Chương trước
Chương sau
Giết hết rồi, Lục Thất chạy vội về phía soái kỳ, rất nhanh đã thấy Đỗ Dũng mặc kim giáp và rất nhiều tướng sỹ quen, cũng thấy rất nhiều tướng sỹ bộ binh đang chạy tới. Tiếng trống trận đánh về phía phục binh.

- Chủ thượng.
Đỗ Dũng vui mừng, bất ngờ hét lên.

Lục Thất thúc ngựa chạy tới, vui mừng nói:
- Ngươi tới thật đúng lúc.

- Thần vẫn tới muộn một bước rồi, lại để Chủ thượng rơi vào vòng nguy hiểm.
Đỗ Dũng cung kính đáp.

Lục Thất thúc ngựa chạy song song với Đỗ Dũng, hỏi:
- Sao ngươi lại tới cứu ta?

- Hồi Chủ thượng, là công của Bàng Hà Giáo Úy. Khi Bàng Hà Giáo Úy đang tuần bên ngoài, thấy ba nghìn quân Việt chạy tới Hồ Châu. Y cảm thấy khác thường liền trở về báo lại cho thần biết. Thần lại biết được hướng đi của Chủ thượng, cho nên điều động hai vạn quân lực chạy tới xem.
Đỗ Dũng đáp.

Lục Thất sửng sốt, hỏi:
- Tuần tra bên ngoài?

- Là trinh sát tuần tra, sau khi thần ở trong quân, để tránh thám báo Đường quốc thâm nhập làm địa phương chấn động sợ hãi, thần đã thực hiện chế độ quan võ trinh sát tuần tra. Phàm thì có tướng sỹ viên chức đều có cơ hội luân phiên dẫn theo 9 kỵ binh xuất tuần. Trong lúc đi tuần, Bàng Hà đã thấy ba nghìn quân Việt đi về hướng đông, y không làm kinh động mà lập tức quay về quân doanh hồi báo.
Đỗ Dũng đáp.

Lục Thất gật đầu, hiểu được chế độ trinh sát tuần tra của Đỗ Dũng, là một cách trọng dụng quan võ, hắn hỏi:
- Ba nghìn quân Việt đều từ Hàng Châu tới sao?

- Có lẽ là vậy, bởi vì sự xuất hiện đột ngột ba nghìn đại quân đi về phía đông, sau khi thần nghe nói cảm thấy có gì không ổn, cho nên điều quân chạy tới Hồ Châu. Thần nghĩ, nếu là hiểu lầm, thì cũng xem như một lần xuất kích diễn tập.
Đỗ Dũng đáp.

Lục Thất gật đầu, Đỗ Dũng lại nói:
- Chủ thượng, thần thấy ba nghìn quân này có lẽ là ẩn nấp ở thị trấn Hàng Châu, tạm thời tập kết tới đây để phục kích Chủ thượng.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Dặn dò xuống dưới, chỉ cần giết sạch, không cần bắt sống tướng địch.

Đỗ Dũng ngẩn người ra, quay đầu hạ quân lệnh, sau đó quay lại hỏi:
- Ý của Chủ thượng là không muốn liên lụy quá nhiều.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Ta đoán, tám phần là có liên quan tới Ngư Thị. Bây giờ ta muốn Hàng Châu tiếp tục yên ổn, hơn nữa ta tín nhiệm Ngư Hoa Hiên, không muốn nghĩ tới nội chiến.

Đỗ Dũng hiểu ý gật đầu, Lục Thất lại nhìn y ôn tồn nói:
- Ngươi không cần cố gắng nghĩ nữa, ta thực sự tín nhiệm Ngư Hoa Hiên. Mà Ngư Hoa Hiên và Ngư Thị Hàng Châu, trên thực tế không phải là quá thân cận. Bây giờ, ta có thể khoan dung với Ngư Thị Hàng Châu là vì kế an trị của Tấn quốc.

- Thần hiểu rồi, sau này sẽ không nghi kỵ Ngư đại soái về mặt quốc sự nữa. Nếu Ngư đại soái cầu viện, thần sẽ đi chi viện.
Đỗ Dũng lý trí đáp.

Lục Thất hài lòng gật đầu, hắn không muốn giữa các soái quân Tấn quốc xuất hiện hậu quả rắc rối. Trong chuyện đối ngoại và trấn áp phản loạn cần có sự hợp tác chân thành. Nếu đều dùng tình cảm làm việc, nghi kỵ lẫn nhau, điều đó chẳng khác gì giúp quân địch.

Lát sau, ưu thế vốn thuộc về ba nghìn phục binh phục kích Lục Thất, sau khi hai vạn lục quân Ba Lăng tới tham chiến, cộng thêm Đỗ Dũng hạ lệnh chỉ giết sạch, khiến cho hai vạn tướng sỹ Ba Lăng quân dốc sức bao vây tấn công, mưa tên, trường thương, kỵ quân xông lên giết chết ba nghìn quân phục binh. Bởi vì, Ba Lăng quân không muốn mạo hiểm liều chết, cuối cùng phục binh bị bắt làm tù binh chỉ có hơn 700 người.

Sáu tên tướng soái của phục binh bị áp giải tới phía Lục Thất. Lục Thất nhìn quả thực rất quen. Trong đó có một tên là Ngư Lão Tứ, tên tuổi nổi tiếng khắp nơi. 5 tên còn lại thì xa lạ.

Đám người Ngư Lão Tứ đầy máu, bị vắt chéo hai tay trói chặt sau lưng. Lục Thất lạnh lùng nhìn Ngư Lão Tứ. Ngư Lão Tứ cũng không cam lòng nhìn chằm chằm Lục Thất.

- Ngươi quả là mạng lớn.
Ngư Lão Tứ oán hận nói.

Lục Thất bình tĩnh lắc đầu, nói:
- Ta có lẽ nên cảm ơn ngươi. Vì sự ngu xuẩn của ngươi đã chặt đứt tiềm lực có thể tranh hùng của Ngư Thị Hàng Châu rồi. Nếu ngươi có thể ẩn nhẫn, Ngư Thị Hàng Châu tự nhiên có thể an toàn phát triển hàng ngày.

Ngư Lão Tứ sửng sốt, nhướn mày:
- Ngư Thị đối với ngươi mà nói có công lớn, ngươi hẳn là mở một đường lưới.

Lục Thất lắc đầu, nói:
- Ngư Thị Hàng Châu thì có công lớn, nhưng sự tạo phản của ngươi lại không liên quan trực tiếp tới Ngư Thị Hàng Châu. Ta biết, ngươi đơn độc dẫn quân phục kích bổn vương, có lẽ là ngươi giả truyền quân lệnh của Ngư Quốc Công. Ngư Quốc Công đã được bổn vương trọng thưởng, tuổi tác của ông ta cũng đã ngoài 50 rồi, căn bản không đáng mạo hiểm tạo phản.

Sắc mặt Ngư Lão Tứ liền biến sắc, ngoài 5 quan tướng tù binh ra, còn có 3 tên nữa nghi ngờ nhìn Ngư Lão Tứ. Có một tên nghi ngờ hỏi:
- Tứ gia, Đại công gia không hạ lệnh sao?

- Đương nhiên là Đại công gia hạ quân lệnh rồi.
Một tên quan tướng tù binh ảo não nói, quan tướng hỏi đó nhíu mày im lặng.

- Con người ngươi quá ác độc, sắp chết đến nơi rồi cũng muốn để Ngư Thị Hàng Châu chôn cùng ngươi.
Lục Thất lạnh lùng nói.

- Con người ngươi thì cũng là dối trá không thể chịu nổi, rõ ràng là muốn giết chết toàn bộ Ngư Thị, nhưng lại cố tình e dè không dám đi làm.
Ngư Lão Tứ nhướn mày đáp.

Lục Thất liền cười nhạt, bình tĩnh nói:
- Chuyện sau này, ngươi lại không thể biết được, chặt đầu.

Tướng sỹ áp giải Ngư Lão Tứ cung kính tuân lệnh, lôi Ngư Lão Tứ ra ngoài. Ngư Lão Tứ bỗng lạnh lùng nói:
- Họ Lục, ta chờ ngươi trên đường hoàng tuyền, ngươi sẽ nhanh đi thôi, ta chờ ….

Phịch! Tướng sỹ kéo y đi liền dùng cán dao cho vào miệng Ngư Lão Tứ, tàn nhẫn đóng vào miệng. Lục Thất nghe xong tinh thần lạnh nhạt không gợn sóng, liếc nhìn, dặn dò:
- Hai người này cũng chặt đầu.

Tướng sỹ áp giải cung kính tuân lệnh, kéo hai quan tướng không kinh ngạc nghi hoặc kia đi tới chỗ cách Ngư Lão Tứ 30m, mỗi người một đao chém đứt đầu.

Lục Thất nhìn về phía 3 quan tướng tù binh còn lại, 3 người đó không chút sợ hãi, ai cũng âm trầm chờ quyết định.

Lục Thất quay đầu nhìn Đỗ Dũng, bình thản nói:
- Tù binh đều đưa tới huyện Nghi Hưng, ta sẽ viết thư cho người tiếp nhận.

- Vâng!
Đỗ Dũng cung kính tuân lệnh, sau đó dặn dò lấy nghiên mực.

Lục Thất xuống ngựa, viết thư cho Ngư Hoa Hiên. Nội dung bức thư là:
- Ngư tướng quân, tù binh là thuộc Ngư Thị Hàng Châu, giao cho ngươi làm huân vệ, trong vòng 5 năm không được nhập vào trong quân, Lục Thiên Phong.

Thư giao lại cho một cận vệ, Đỗ Dũng lại điều hai ngàn quân áp giải tù binh tới huyện Nghi Hưng. Sau đó phần lớn Ba Lăng quân trở về Hàng Châu, Đỗ Dũng đích thân dẫn theo ba nghìn quân, hộ tống Lục Thất tới Gia Hưng, tới Gia Hưng mới quay về Hàng Châu.

Lục Thất ở lại thành Gia Hưng một đêm. Ngày hôm sau giằng co với quân doanh Ngụy Việt của quân Tô Châu, bí mật đi gặp tướng soái cao cấp của Ngụy Việt quân. Ngụy Việt quân có bốn vạn quân, là bốn vạn quân vũ khí rất thiếu, tướng sỹ mặc giáp tướng cũng chỉ một phần, nghe thấy sự oán hận của các tướng sỹ, Lục Thất liền trấn an một phen.

Ở lại Ngụy Việt quân một ngày một đêm, Lục Thất lại lặng lẽ đi vào Côn Sơn. Trước tiên là đi gặp con trai của Cố tướng quân. Con trai Cố tướng quân hiện là chủ soái một vạn quân, gặp mặt thân mật nói vài câu. Buổi trưa, Lục Thất lại rời khỏi đó đi tới huyện Đông Hải.

Vừa tới huyện Đông Hải, Lục Thất liền cảm thấy một cảnh tượng phồn vinh, người và xe qua lại trên đường lớn rất nhiều, cũng thấy ven đường xuất hiện không ít thôn trấn mới.

Lần này, Lục Thất lại sai người đi trước thông báo cho Trương Hồng Ba, chờ tới khi hắn tới thị trấn Đông Hải, Trương Hồng Ba đã nghênh tiếp ngoài thành rồi. Ngoài quan viên Trương Hồng Ba ra, Lục Thất còn không ngờ gặp được muội muội Tiểu Nghiên và Tiêu tứ tiểu thư ở cùng Tiểu Nghiên.

Lục Thất là lần đầu tiên thấy dung mạo của Tiêu tứ tiểu thư. Tiêu tứ tiểu thư tuổi chừng 17, 18 tuổi, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng trẻo, khí chất đoan trang, chính là phẩm chất thanh nhã của Tiêu tứ tiểu thư, cũng là một người con gái đẹp uyển chuyển, hàm súc.

Lục Thất, Trương Hồng Ba và các quan chức trước tiên chuyện trò xã giao một chút, sau đó mới cùng muội muội và Tiêu tứ tiểu thư đi làm quen với nhau. Tiểu Nghiên vui vẻ kéo tay Lục Thất, giới thiệu với hắn Tiêu tứ tiểu thư. Nhớ lại lúc trước, trong lòng Lục Thất rất cảm kích sự khoan dung và giúp đỡ của Tiêu tứ tiểu thư.

- Thần nữ bái kiến Chủ thượng.
Tiểu Nghiên vừa giới thiệu, Tiêu tứ tiểu thư liền cung kính hành nữ lễ bái kiến.

Lục Thất mỉm cười, thân thiện nói:
- Miễn lễ, Tiêu tứ tiểu thư đã quen thuộc Tô Châu chưa?

- Thần nữ đã quen rồi.
Tiêu tứ tiểu thư cung kính đáp.

- Quen là tốt rồi.
Lục Thất thân thiện cười nói.

Tiểu nghiên bên cạnh diu dàng nói:
- Tỷ tỷ là muốn sống ở huyện Đông Hải.

Lục Thất ngẩn người nhìn muội muội, ánh mắt bống thấy thần thái của Tiêu tứ tiểu thư e thẹn, bỗng Tiểu Nghiên lại gần nói nhỏ:
- Đại ca Hồng Ba rất thích tỷ tỷ ấy.

Lục Thất giật mình, suy nghĩ một hồi, mỉm cười nói:
- Đó là chuyện vui mà.

- Thất ca ca bằng lòng chứ?
Tiểu Nghiên dịu dàng nói.

Lục Thất ngẩn người, hơi kinh ngạc nói:
- Ta bằng lòng?

- Đúng vậy, tỷ tỷ lo là cùng với đại ca Hồng Ba là quan hệ thông gia, trưởng bối Tiêu Thị sẽ phản đối.
Tiểu Nghiên dịu dàng nói.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, bình thản nói:
- Không sao, chỉ cần đại ca Hồng Ba và Tiêu tứ tiểu thư thật lòng yêu thương nhau, chuyện này sẽ được định.

- Thần tạ Chủ thượng ban hôn.
Trương Hồng Ba liền bước tới trước mặt Lục Thất, cung kính hành lễ tạ ân. Tiêu tứ tiểu thư cũng e thẹn im lặng nữ lễ.

- Được rồi được rồi, ta tới là gặp chuyện vui, đi vào thành uống rượu.
Lục Thất vui mừng cười nói.

- Chủ thượng mời.
Trương Hồng Ba mỉm cười mời đi. Lục Thất gật đầu, nắm tay muội muội đi tới cổng thành.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.