Chương trước
Chương sau
Đàm Viên đi vào cùng hai Dực vệ, xếp lên bàn trong khoang thuyền mấy chén rượu và đồ nhắm, Thái tử nhìn thấy kinh ngạc nói:
- Thiên Phong, ngươi còn chuẩn bị cả đồ nhắm sao.

- Điện hạ, là Ngô Thành chuẩn bị, sợ thần trên đường đi đói bụng.
Lục Thất cười nói, trên thực tế là do hắn cố ý chuẩn bị đấy.

Thái tử gật đầu nói:
- Thiền Nhi muội muội thật là quan tâm ngươi.

- Đến, cùng nhau uống rượu nào.
Lục Thất nhìn hai tướng quân Thiên Ngưu nói.

Hai tướng quân Thiên Ngưu vệ nhìn nhau, rõ ràng là đang chần chừ Lục Thất cười nhạt nói:
- Sợ cái gì, nếu ta muốn hại các ngươi cũng không phải dùng thủ đoạn như vậy.

Hai tướng quân sắc mặt thay đổi, Vương Anh bình thản nói:
- Lục đại nhân cười chê rồi.

Lục Thất nhẹ nhàng lắc đầu, lấy bình rượu rót đầy các chén, sau đó nâng chén nói:
- Đến, cạn ly.

Thái tử và Mạnh Thạch cầm chén rượu giơ lên, hai tướng quân Thiên Ngưu vệ cũng không thể không cầm lấy chén rượu giơ lên, Lục Thất cầm chén sau khi kính một vòng thì uống hết, buông chén bình thản nói:
- Điện hạ tùy ý.

Thái tử và Mạnh Thạch uống nửa chén, hai tướng quân Thiên Ngưu vệ uống hết, Lục Thất cầm đũa gắp thức ăn, những người khác cũng lấy đũa bắt đầu ăn, Lục Thất lại lấy bình rót rượu cho mình và hai tướng quân Thiên Ngưu vệ.

- Lục tướng quân, ngươi đã có Hấp Châu, sau này định thế nào?
Mạnh Thạch bình thản nói.

- Mạnh đại nhân vẫn không bỏ xuống được à.
Lục Thất cười nhạt đáp lại.

- Ta nghĩ rằng ngươi nắm giữ binh Hấp Châu là vì ủng hộ Điện hạ, nhưng ngươi lại phủ định việc ủng hộ Điện hạ, ta rất không hiểu, sau này ngươi sẽ tiếp tục thế nào?
Mạnh Thạch bình thản nói.

- Sau này như thế nào còn phải đợi sự lựa chọn của Quốc Chủ bệ hạ, ta vốn còn tưởng rằng có thể cùng Quốc Chủ bệ hạ sống yên ổn vài năm, nhưng Đường quốc vừa vượt qua khó khăn, Quốc Chủ bệ hạ liền không kiềm nén được muốn đối phó với ta, gặp phải một người thích đấu đá bên trong như bệ hạ, ngài nói xem ta sẽ đi như thế nào?
Lục Thất thản nhiên nói.

- Ngươi sẽ khởi binh tạo phản?
Mạnh Thạch cau mày nói, Thái tử lập tức căng thẳng nhìn Lục Thất.

Lục Thất mỉm cười, bình thản nói:
- Ngài quá mức võ đoán rồi, sách lược của ta chính là binh đến tướng chặn, mà nước cờ của Quốc Chủ bệ hạ, đều hiển hiện ở đó, từng bước đi đều rất bị động.

Mạnh Thạch cau mày nói:
- Ngươi nói như vậy giải thích thế nào?

- Ngài không phải người hồ đồ, tất biết Quốc Chủ bệ hạ làm việc giống như đánh cờ, bây giờ Bệ hạ muốn đối phó với ta, bước đầu tiên chính là gọi ta quay về Giang Ninh, bước thứ hai chính là cho một người ngu xuẩn mời ta uống rượu, bước thứ ba chính là phái ta đi Chu quốc, bước thứ tư chính là cho võ quan đi theo giết ta, bước thứ năm chính là cho cái người ngu xuẩn mời ta uống rượu kia chạy tới Hấp Châu, giả mạo là bằng hữu của ta để thân cận với huynh trưởng của ta, sau đó sẽ thân cận với đám quan lại ở Hấp Châu.
Lục Thất thản nhiên trả lời.

Thái tử và Mạnh Thạch nhíu mày, hai tướng quân Thiên Ngưu vệ cũng nhíu mày, Vương Anh lạnh nhạt nói:
- Lục đại nhân suy nghĩ có phần hơi quá rồi.

Lục Thất cười nhạt nhìn Vương Anh, bình thản nói:
- Ngươi ở trước mặt ta cũng không cần tự cho là tướng quân gì, ta Lục Thiên Phong đã từng thống soái hai trăm nghìn đại quân đi chinh chiến, cũng chính là một trăm nghìn tướng sĩ bây giờ của Hấp Châu, tướng quân giỏi hơn ngươi cũng không dưới nghìn người, ta Lục Thiên Phong có thể dựa vào cái gì để thống lĩnh những võ tướng dũng mãnh này, chính là bản lĩnh chống lại nghìn người.

Vương Anh sắc mặt âm trầm, Lưu Tiến ở bên cạnh bình thản nói:
- Uy danh của Lục đại nhân ta biết như sấm dội bên tai.

Lục Thất nhìn y một cái, cười nhạt nói:
- Cái tên ngu xuẩn kia nói ngươi thương đao bất nhập, không bằng chúng ta so tài một chút, đứng im để cung bắn, xem ai có thể đứng vững.

Lưu Tiến mặt biến sắc, sau đó không vui nói:
- Mong Lục đại nhân cẩn thận lời nói, tôn trọng Hoàng Phủ hầu gia.

Lục Thất cười lạnh nói:
- Muốn ta tôn trọng Hoàng Phủ Kế Huân còn không bằng đi tôn trọng Chu Chính Phong, Chu Chính Phong tuy rằng lỗ mãng, nhưng còn có khí phách dám làm dám chịu, cái tên ngu xuẩn kia, năm đó ở Giang Bắc rất nhát chết, thiếu chút nữa khiến phụ thân gã tức chết. Bây giờ thì sao, Quốc Chủ không ngờ lại cho gã làm Thống soái Kinh quân. Chỉ mỗi việc đi tiêu diệt năm trăm thổ phỉ còn sót lại ở Mao Sơn, không ngờ lại tổn thất hơn một nghìn người, đến chiến lược cơ bản nhất là sự thận trọng cũng không hiểu, chỉ biết sốt ruột muốn lập công mà hoang phí tính mạng của các tướng sĩ. Quốc Chủ bệ hạ thật biết dùng người, danh tướng nên dùng thì từng người từng người diệt trừ hết, mấy tên gối thêu hoa không nên dùng đều biến thành bảo bối trân trọng, chỉ đáng tiếc Lâm Nhân Triệu và Vương Văn Hòa đều sinh không gặp thời.

Vương Anh và Lưu Tiến sắc mặt âm trầm im lặng, Thái tử vẻ mặt chua xót bất đắc dĩ, Mạnh Thạch thì nhíu mày im lặng.

Lục Thất lấy chén rượu, lại bình thản nói:
- Ta không muốn làm khó hai vị, hai vị chỉ cần im lặng hộ tống Điện hạ đến kinh thành Chu quốc, nếu hai vị không thể nhẫn nại, thì cũng có thể hành động nhưng nếu như thất bại, sẽ làm liên lụy toàn gia đấy.

Vương Anh và Lưu Tiến sắc mặt thay đổi, Mạnh Thạch chợt khiêu mi nói:
- Lục đại nhân nói như vậy, nếu như truyền đến Giang Ninh, thân nhân cũng sẽ bị liên lụy đấy.

Lục Thất cười nhạt nhìn Mạnh Thạch, bình thản nói:
- Thân nhân của ta hơn phân nửa đã rời khỏi Giang Ninh rồi, bây giờ đều ở Hấp Châu, Mạnh đại nhân hẳn là nhìn thấy, đến tiễn ta chỉ có Quận chúa Ngô thành.

A! Thái tử nghe xong hô lên một tiếng, Lục Thất lại cười nhạt nói:
- Trên thực tế, người nắm giữ quyền lực chân chính ở Hấp Châu vẫn luôn là Trung phủ sử của phủ Quận chúa, huynh trưởng của ta cho dù có đi Hấp Châu cũng sẽ không có quyền tiếp quản quân lực, cho nên, ta rời khỏi Hấp Châu, quân đội cũng sẽ không xảy ra nhiễu loạn.

Trong khoang thuyền một mảnh im lặng, một lát sau, Mạnh Thạch lại bình thản nói:
- Trung phủ sử có thể thống quân, trừ phi quân lực của Thường Châu đều bị ngươi điều đến Hấp Châu, hoặc là thế lực của ngươi ở Thường Châu vẫn chưa hề mất đi.

Lục Thất lắc đầu nói:
- Ngài nghĩ sai rồi, Thường Châu bây giờ không có quan hệ gì với ta, lúc trước Trung phủ dũng đều do có quan áp ngân khế mới có thể chịu sự khống chế của phủ Công chúa, nhưng bởi vì Quốc Chủ nghi kị với ta, rất nhanh liền điều ta rời khỏi Thường Châu, khiến cho ta căn bản không có cơ hội tiếp xúc với tướng sĩ Trung phủ dũng. Bây giờ ta cầm binh tự trọng ở Hấp Châu, cũng là bởi vì mất đi Thường Châu và vì tự bảo vệ mình đấy, bởi vì ta ở Tây bộ từng tự tiện lãnh binh chinh chiến, trong lòng Quốc Chủ đã coi đó là hành vi “coi trời bằng vung tự tiện làm bậy”, cho nên tất nhiên sẽ giết ta và Lâm Nhân Triệu đại nhân, nhưng bởi vì ta cầm binh tự trọng cho nên Quốc Chủ e dè không dám giết ta, cũng giúp Lâm Nhân Triệu đại nhân tránh được tử tội.

Mạnh Thạch gật đầu, Lục Thất lại bình thản nói:
- Ngài không cần chỉ trông cậy vào Đường quốc có thể tồn tại mãi mãi, không đến ba năm, Đường quốc nếu không bị Tấn quốc tiêu diệt cũng sẽ bị Ngụy quốc tiêu diệt.

- Ngươi sẽ đầu hàng Tấn quốc hoặc Ngụy Quốc sao?
Mạnh Thạch khiêu mi nói.

Lục Thất bình tĩnh nhìn lại, nói:
- Không phải là ta muốn đầu hàng nước khác mà là không thể không đầu hàng, nguyên nhân chính là Quốc Chủ đã cấp bách muốn tiêu diệt ta, Quốc Chủ nếu như không thể dụ dỗ để lấy lại Hấp Châu, vậy bước tiếp theo sẽ xuất binh tập kích Hấp Châu, kết quả chính là nội chiến, thực ra Quốc Chủ sở dĩ đề bạt Vương Văn Hòa đại nhân, không phải xuất phát từ tín nhiệm mà là vì muốn cướp lấy Hấp Châu, không thể không chuẩn bị chiến tranh.

- Thiên Phong, hậu quả của nội chiến, Phụ hoàng hẳn là biết rõ, ngươi cũng đừng nghĩ quá nghiêm trọng.
Thái tử ôn hòa nói.

Lục Thất cười nhạt nói:
- Điện hạ, Quốc chủ là một quân chủ dùng bàn cờ để trị quốc, chỉ cần nghĩ xong đường đi của quân cờ, sẽ bỏ qua tất cả tiếp tục đi, ví dụ quân Hưng Hóa ở Tây bộ, nhìn thấy Tây bộ đã có hơn phân nửa bị Sở quốc chiếm cứ, việc Đường quốc nên làm nhất chính là thừa dịp quân địch chưa chuẩn bị xong phản công. Nhưng Quốc Chủ lại không nghĩ như vậy, trong lòng y sớm đã muốn phân tán quân Hưng Hóa, cho nên liều lĩnh, đem quân Hưng Hóa có chiến lực hùng mạnh phân ra. Sau khi quân Hưng Hóa bị phân chia, rất nhiều quan tướng bị tước mất quyền lực, hơn nữa lại phái mấy tên quan tướng gối thêu hoa từ kinh thành đến tiếp quản, tự cho là tôn quý ra oai, an bài thân tín thống quân, kết quả tạo thành tình cảnh hơn một vạn quân Hưng Hóa bất ngờ làm phản trốn đi, cuối cùng, quân Hưng Hóa chỉ có thể ở lại Nhiêu Châu đóng quân chỉnh đốn lại quân đội.

- Đạo lí cũng giống như vậy, Quốc Chủ muốn đối phó với Hấp Châu, sẽ không để ý đến hậu quả của việc nội chiến, không để ý đến tác dụng làm lá chắn của quân Hấp Châu , mà trong lòng luôn cho rằng, chiếm được Hấp Châu là có thể tiếp quản toàn bộ Hấp Châu. Nhưng hơn một trăm nghìn quân lực của Hấp Châu, hơn phân nửa là quân Sở quốc đầu hàng, Đường quốc cho dù có chiếm được Hấp Châu, cuối cùng cũng không thể khiến quân Hấp Châu quy hàng, quân Hấp Châu sẽ chỉ biết thối lui quy hàng Tấn quốc.
Lục Thất bình thản nói.

Trong khoang thuyền im lặng, Lục Thất lại bình thản nói:
- Các ngươi không cần hi vọng có thể khuyên can Quốc Chủ, các ngươi nói ra, Quốc Chủ căn bản sẽ không nghe, người có thể khiến Quốc Chủ nghe lời can gián chỉ có Chu Lệnh Vân và Hoàng Phủ Kế Huân, mà hai người kia đều là tiểu nhân đố kị người tài hoa.

Mạnh Thạch nghe xong bất ngờ gật đầu, phiền muộn nói:
- Ta ở Nhiêu Châu mới biết được Chu Lệnh Vân thượng tấu vu cáo Vương Văn Hòa đại nhân mưu phản, đúng là đồ tiểu nhân.

Lục Thất nghe xong cũng bất ngờ, mỉm cười nâng chén nói:
- Lại nói mấy lời bực bội rồi, đến, cùng đồng hành là một duyên phận, chúng ta cùng uống rượu.

Mạnh Thạch và Thái tử nâng chén hưởng ứng, hai tướng quân Thiên Ngưu vệ chần chừ một chút cũng đưa tay cầm lấy chén giơ lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.