Chương trước
Chương sau
Sau một khoảng thời gian giải thích giao thiệp, đoàn sứ thần này trên danh nghĩa là đến chúc thọ Thái hậu Chu quốc, bị áp giải đến Trừ huyện phủ trị Trừ Châu. Trưởng sử Trừ Châu ra mặt sắp xếp cho sứ đoàn, phái mấy trăm quan binh và nha dịch bảo vệ, chủ yếu là quan địa phương không muốn rước họa vào thân.

]Sau khi biết Lâm Phong chính là Tiểu Điệp, Lâm Phong tự nhiên cũng biến thành thân binh của Lục Thất, mà lần này Lục Thất đến Chu quốc mang theo năm Dực vệ, là Đàm Viên, Hoa Đào, Giang Ngư, Lý Võ, Cao Tung. Lục Thất không mang theo huynh đệ binh dũng quân, chủ yếu là huynh đệ binh dũng quân có rất ít người võ nghệ cao minh.

Ở khách điếm, Lục Thất dặn năm Dực vệ đi nghỉ ngơi, hắn đã nói rõ, Lâm Phong là thân thích của hắn, về sau Lâm Phong sẽ hầu hạ hắn, nhóm Dực vệ làm hộ vệ là được.

Cùng Tiểu Điệp đi vào trong phòng, Lục Thất cẩn thận quan sát một chút, chủ yếu là muốn nhìn xem có người nghe trộm hay mật đạo gì không, Thái tử ở cách vách, có chuyện có thể kịp thời ứng cứu. Nhưng trong lòng Lục Thất hiểu được, khả năng Thái tử bị ám sát rất thấp, Đường quốc và Chu quốc đều không có động cơ giết Thái tử.

Tiểu Điệp không hề cẩn thận gì cả, chỉ đi xem giường đệm, sau đó ngồi xuống bên giường nhìn Lục Thất, Lục Thất sau khi dò xét xong đi tới bên giường, quay người ngồi bên cạnh Tiểu Điệp, cánh tay duỗi ra ôm lấy Tiểu Điệp.

- Tiểu Điệp, thuật dịch dung của nàng thất lợi hại.
Lục Thất khẽ cười nói.

- Thiếp là thích khách đương nhiên phải ngụy trang.
Tiểu Điệp dịu dàng nói, môi của nàng cũng không hề mấp máy.

- Thích khách? Nàng là thích khách ở đâu?
Lục Thất ôn hòa hỏi, hắn nghĩ đến Tiểu Điệp là thích khách do Ung Vương phủ bồi dưỡng.

- Trước khi nói, thiếp muốn biết trong lòng Thất lang bây giờ nghĩ thế nào?
Tiểu Điệp khẽ nói.

- Ta nghĩ thế nào, nàng hỏi phương diện nào?
Lục Thất ôn hòa đáp lại.

- Cho dù chàng có chiếm cứ Hấp Châu, nhưng sau này sẽ có dự định gì, sẽ đầu nhập Tấn quốc sao? Hay là đã đầu nhập Tấn quốc rồi?
Tiểu Điệp khẽ nói.

Lục Thất ngẩn ra, sau đó im lặng nhìn về phía cửa, hắn không biết có nên nói cho Tiểu Điệp biết chân tướng hay không, một lát sau, hắn mới dịu dàng nói:
- Tiểu Điệp, nàng muốn ta như nào?

- Rất đơn giản, thiếp là nữ nhân của chàng, tất nhiên sẽ suy nghĩ cho chàng, nếu phu quân đầu hàng Tấn quốc, thiếp cũng sẽ đầu hàng Tấn quốc, nếu phu quân chưa hàng Tấn quốc sau này có thể lựa chọn quy thuận Chu quốc.
Tiểu Điệp khẽ trả lời.

Lục Thất cả kinh nhìn Tiểu Điệp, bất ngờ nói:
- Quy thuận Chu quốc? Tiểu Điệp, có phải là nàng là thích khách phủ Ung Vương không?

- Không phải, thiếp và nghĩa phụ đều là mật thám Chu quốc, năm đó nghĩa phụ tuân lệnh đi Đường quốc mai phục, có thể cứu thiếp thoát khỏi Vạn Hoa lầu.
Tiểu Điệp khẽ trả lời.

Lục Thất hiểu gật đầu, Tiểu Điệp lại khẽ nói:
- Năm đó thiếp bán thân với số tiền không nhỏ, nghĩa phụ vì cứu thiếp rời khỏi đã cho thiếp và Điệp Y ăn một loại đan dược, khiến cho thiếp và Điệp Y mọc rất nhiều mụn nhọt. Thiếp và Điệp Y sau khi uống đan dược, được Lật đại nhân truyền thụ cho Tiên Thiên công để hóa giải độc, kết quả thiếp thành công luyện được Tiên Thiên công nhập môn, nhưng Điệp Y lại không được may mắn như vậy, nàng ấy vẫn không thể luyện thành Tiên Thiên công, ngược lại bị thuốc dày vò rơi vào hoàn cảnh khổ sở, năm đó thiếp cũng từng cầu nghĩa phụ yên lặng thu nhận Điệp Y nhưng Lật đại nhân không đồng ý, khi đó thiếp cũng không có quyền lực gì.

- Lật đại nhân là ai?
Lục Thất hỏi.

- Lật đại nhân là tổng quản mật thám ở Đường quốc, đó là một vị cao thủ võ đạo Tiên Thiên công, chức quan ở Chu quốc là Tán kị thường thị, Ngự tiền bảo tín tướng quân, chính là thân vệ của hoàng để trong cung Chu quốc.
Tiểu Điệp khẽ trả lời.

Lục Thất gật đầu hỏi:
- Mật thám của Chu quốc ở Đường quốc có bao nhiêu người?

- Cụ thể thì thiếp không biết, có khoảng hai ba trăm người, hơn phân nửa đều ẩn nấp ở Giang Ninh, năm đó kế hoạch chủ yếu là khiến Đường quốc nội loạn, cho nên vẫn luôn cố gắng thân cận với phủ Ung Vương, muốn tìm thời cơ thích hợp ám sát Lý Quốc Chủ, sau đó đưa Ung Vương lên làm Vương, chỉ có điều quá nhiều biến cố xảy ra, khiến cho kế hoạch ban đầu vẫn luôn không có cơ hội thực hiện.
Tiểu Điệp đáp lại.

Lục Thất gật đầu nói:
- Ta vẫn luôn cho là nàng và bá phụ là thế lực của phủ Ung Vương.

- Thiếp không phải người Chu quốc, nhưng là mật thám Chu quốc, ý của nghĩa phụ là muốn chàng đầu hàng Chu quốc, nhưng ý của thiếp lại khác, thiếp chỉ nguyện theo phu quân làm việc.
Tiểu Điệp khẽ thổ lộ nói.

Lòng Lục Thất ấm áp ôm chặt Tiểu Điệp, dịu dàng nói:
- Tiểu Điệp, ta vốn tính toán sau khi qua sông Đại Giang sẽ tìm cơ hội rời khỏi, lặng lẽ trở về Tấn quốc, chỉ có điều sau khi suy nghĩ kĩ lại cũng muốn đi tìm hiểu tình hình Chu quốc một chút.

- Nói như vậy, chàng đã quy thuận Tấn quốc.
Tiểu Điệp bình tĩnh khẽ nói.

- Không phải quy thuận mà Tấn quốc vốn là do ta Lục Thiên Phong thành lập, ta chính là Tấn vương Lục Bính.
Lục Thất thấp giọng trả lời.

- Cái gì? Chàng? Tấn quốc là do chàng thành lập?
Tiểu Điệp giật mình khẽ nói.

- Đúng vậy, nàng không tin sao?
Lục Thất mỉm cười khẽ nói, nội tâm có chút đắc ý.

- Sao có thể? Chàng làm gì có cơ hội đi thành lập Tấn quốc, chẳng nhẽ chàng từ sớm đã có thế lực rất mạnh?
Tiểu Điệp khẽ nghi ngờ nói.

Thực ra nàng đã xem qua bản ghi chép nói về Lục Thất, không nói đến những gì đã trải qua trước kia, bắt đầu từ lúc tiêu diệt phỉ, sau đó đến chiến sự ở huyện Cú Dung và sau chiến sự ở Thường Châu, Lục Thất phải đi Mao sơn dưỡng thương, không lâu sau lại quay về huyện Thạch Đại tế tổ, sau khi tế tổ lại bị điều đến Tây Bộ làm Huyện lệnh, Lục Thất làm gì có thời gian đi thành lập một Tấn quốc có lãnh thổ rộng lớn.

Lục Thất cười, khẽ nói:
- Ta trước đây làm gì có thế lực hùng mạnh gì, Tấn quốc thành lập là lúc ta lợi dụng chiến sự ở Thường châu, mượn năm nghìn Giang Âm quân tập kích bất ngờ Tô Châu. Sau khi có được Tô Châu, ta mới có căn cơ chống đỡ thành lập Tấn quốc, ta không có bao nhiêu thời gian đi tham dự vào việc thành lập và quản lí Tấn quốc, cho nên vẫn để cho Trung phủ sứ Tân Cầm Nhi dùng danh nghĩa của ta quản lí quân chính.

Tiểu Điệp gật đầu nói:
- Hóa ra chàng từng tập kích bất ngờ chiếm lấy Tô Châu.

- Đúng, sau khi ta chiếm lấy huyện Ngô của Tô Châu, dùng phương pháp thay đổi tướng quân để thu nhận Trung Ngô quân của Việt quốc, sau đó ta lại đến Tây Bộ làm Huyện lệnh, lại có ý xây dựng thế lực ở Tây Bộ, chính là dùng thuyền biển của Giang Âm quân, chở tám vạn binh đến chiếm đóng Hải Châu, chính là đảo Lưu Cầu, sau đó tập kích tiêu diệt Thanh Nguyên quân và Mân quốc, càng khiến khả năng Tấn quốc thành lập cao hơn.
Giọng điệu của Lục Thất có chút xúc động nói.

Ngẫm lại trước kia, quyết sách gì của hắn cũng vì ứng phó với nguy cơ mà mạo hiểm, ban đầu bị Đường quốc và Việt quốc uy hiếp, sau đó lại thêm Chu quốc và Sở quốc, trên con đường kiến quốc đầy gian khổ, một đường không thể dừng lại vượt qua mọi chông gai, sự quật khởi của Tấn quốc chính là một kì tích, nhưng giá phải trả chính là không ngừng mạo hiểm.

Tiểu Điệp tin tưởng gật đầu, giật mình trong chốc lát mới khẽ nói:
- Tấn quốc bây giờ là quốc gia rất lớn, chàng không ở Tấn quốc lại không hề có bạo loạn.

- Có người ta tín nhiệm chấp chính và thống quân, đương nhiên sẽ không xảy ra bạo loạn, là do ta đối đãi với trên dưới Tấn quốc đều là hậu đãi.
Lục Thất ôn hòa nói.

Tiểu Điệp gật đầu, khẽ nói:
- Thất lang, rất nhiều người cũng hoài nghi chàng có quan hệ với Tấn quốc, nhưng gần như không ai cho rằng chàng chính là Tấn vương, nguyên nhân chính là, Tấn quốc nếu không có Tấn vương trấn thủ căn bản sẽ xảy ra đại loạn, hơn nữa xuất thân của chàng bình thường, khiến cho người khác nghĩ làm sao có thể trong một khoảng thời gian ngắn thành lập nên Tấn quốc khổng lồ.

Lục Thất gật đầu nói:
- Tấn quốc được thành lập trên thực tế là thành quả của việc ta không ngừng mạo hiểm, ta không rảnh tự mình ở Tấn quốc, cho nên vẫn luôn dùng người cực kì tin tưởng, mà dùng người cũng đều là quân sự đại tài, cho nên vẫn có thể bách chiến bách thắng.

Tiểu Điệp nhìn Lục Thất dịu dàng nói:
- Lòng người không đủ, có danh tướng là người tài về quân sự, nếu nắm giữ binh lính lâu cũng sẽ biến thành người dã tâm bừng bừng, thiếp cảm thấy Thất lang không nên chủ quan.

Lục Thất mỉm cười, tự tin nói:
- Tiểu Điệp, nếu nàng đến Tấn quốc, nàng sẽ biết uy danh của Lục Thiên Phong ta vang dội như nào, hơn nữa quân lực hiện giờ của Tấn quốc, ngoại trừ mấy vị huynh đệ của ta tự mình thống lĩnh mấy vạn quân, còn quân lực khác đều là quân phủ phân quyền chế, bây giờ Tấn quốc đã đi vào ổn định rồi.

Tiểu Điệp gật đầu, Lục Thất lại ôn hòa nói:
- Thực ra, Việt quốc đã bị ta âm thầm tiêu diệt, nếu ta tiến quân đánh Đường quốc cũng không phải việc gì khó khăn nữa rồi.

Tiểu Điệp ngạc nhiên nhìn Lục Thất, qua mấy giây mới khẽ nói:
- Thất lang giữ lại Đường quốc hẳn là cố kị Chu quốc.

Lục thất mỉm cười, ôn hòa nói:
- Đúng vậy, Tấn quốc mới thành lập, hơn nữa người phương bắc lại càng dũng mãnh thiện chiến hơn người phương nam, nếu Tấn quốc để lộ đã thống nhất giang nam, Chu quốc sẽ khó có thể khoan nhượng mà điều đại quân đánh xuống phía nam.

- Cho nên chàng muốn đến kinh thành Chu quốc xem tình hình, chỉ có điều chàng thân là Tấn vương cũng không nên đi mạo hiểm.
Tiểu Điệp khẽ nói.

- Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.
Lục Thất cười nhạt trả lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.