Chương trước
Chương sau
Giết Đàm Viêm xong, Lý Võ và Hoa Đào đi đến chỗ Lục Thất, Lý Võ quỳ một gối trên đất, Hoa Đào chần chừ một chút cũng quỳ một gối xuống, ba Giáo úy cũng đi tới.

- Các ngươi định làm gì?
Lý Võ quay đầu cảnh giác hỏi, Hoa Đào cũng quay đầu đề phòng.

- Các ngươi đừng hiểu nhầm, Lục đại nhân lúc trước cũng coi như đã cứu chúng ta, chúng ta sẽ không làm gì cả.
Một Giáo úy mặt chữ điền vội nghiêm nghị giải thích nói.

Lý Võ đứng lên, Hoa Đào cũng đứng lên, hai người rõ ràng là phòng bị ba cái Giáo úy kia, Hoa Đào nói:
- Nếu Đại nhân đã mất rồi vậy nên làm thế nào?

Lý Võ cũng quay đầu nhìn ba Giáo úy, lạnh nhạt nói:
- Ba vị sẽ không đến mức muốn cả thi thể của đại nhân chứ?

- Ngươi định như nào? Như này chỉ sợ không thể nào chuyển về nước được.
Giáo úy mặt chữ điền bình thản nói.

Lý Võ suy nghĩ một chút nói:
- Ta đưa đại nhân quay về huyện Thọ, nơi đó là nguyên quán của đại nhân, đại nhân ở đó cũng coi như là quay về với tổ tông.

Ba Giáo úy nhìn nhau, vẫn là Giáo úy mặt chữ điền nói:
- Hay là hỏi ý kiến Thái tử điện hạ đi, chúng ta không có ý kiến.

- Lục đại nhân đã mất rồi, hỏi Thái tử có ích lợi gì.
Lý Võ không kiên nhẫn đáp lại.

- Chuyện các ngươi giết Đàm Viêm, chúng ta có thể không nói, các ngươi đi gặp Thái tử sau này còn có thể sống yên ổn.
Giáo úy khuôn mặt chữ điền giải thích, cũng xuất phát từ lòng tốt.

Lý Võ ngẩn ra, sau đó gật đầu, Hoa Đào cũng thi lễ nói:
- Đa tạ ba vị quan tâm.

- Đã quen biết nhau, chúng ta cũng không muốn hại các ngươi.
Giáo úy mặt chữ điền ôn hòa nói, rõ ràng cho thấy có ấn tượng tốt đối với Lý Võ và Hoa Đào.

Lý Võ im lặng gật đầu, tiến lên xoay người đỡ Lục Thất, không nghĩ Lục Thất chợt động đây, Lý Võ cả kinh dừng lại, đã thấy Lục Thất duỗi tay trái, bất ngờ nói:
- Đau quá, đỡ ta một chút.

A! Năm võ tướng đều kinh hãi sởn da gà, Lý Võ sau khi kinh ngạc cũng vươn tay ra giúp đỡ tay Lục Thất, ngạc nhiên vui mừng nói:
- Đại nhân, ngài không sao chứ.

- Ngươi không sao, phần eo lưng ta bị trúng một dao, có thể không sao sao?
Lục Thất chậm rãi đứng thẳng nói.

Tiểu Điệp vội đi tới phía sau lưng Lục Thất, giơ tay rút đao sau lưng ra, nhanh chóng dùng khăn tay chặn máu đen trào ra, năm võ tướng nhìn không khỏi khiếp sợ, Lục Thiên Phong dĩ nhiên không chết.

Lục Thất bộ dáng cắn răng, đợi Tiểu Điệp lấy đai lưng của thi thể quấn lên eo hắn, hắn nhỏ giọng thở hắt ra, mới giương mắt quét một vòng cười nhạt nói:
- Lúc ta ở Mao Sơn đã có được một viên đan dược trị thương tổ truyền của Mao Sơn, dược lực vẫn còn lại một chút, cũng cứu ta một mạng.

Năm người giật mình, nhưng cũng khiếp sợ và kinh ngạc, khiếp sợ chính là Lục Thiên Phong thậm chí có tiên đan hộ mệnh, bị hại trúng độc mà vẫn có thể sống, kinh ngạc chính là Lục Thiên Phong rõ ràng đang giả bộ chết, xem có ai có hành động gây bất lợi đối với hắn, như vậy tất nhiên sẽ bị Lục Thiên Phong trả thù, sự dũng mãnh của Lục Thiên Phong bọn họ đều đã nhìn thấy, tự biết lúc chiến đấu sẽ không thắng được.

- Chúc mừng Lục đại nhân không sao.
Giáo úy mặt chữ điền thi lễ cung kính nói, hai Giáo úy khác cũng vội vàng thi lễ, trong lòng ba Giáo úy, rất sợ hãi Lục Thất, đây chính là tướng quân giết không chết nha,

Lục Thất thản nhiên gật đầu, ba Giáo úy chẳng những không giậu đổ bìm leo, ngược lại đều nặng ân nghĩa, ấn tượng của hắn đối với ba người này cũng biến thành tốt hơn rồi.

- Ra ngoài đi, chuyện Đàm Viêm ám sát ta, các ngươi nói cho tướng quân Thiên ngưu là được, không cần làm điện hạ kinh sợ.
Lục Thất bình thản phân phó nói.

- Vâng.
Năm võ tướng gần như đồng thời đáp lại, giống như Lục Thất đã biến thành thượng quan.

Tiểu Điệp đỡ Lục Thất đi ra ngoài, vừa ra đến bên ngoài nhìn thấy mọi người vẫn còn đang trốn sau xe, Thái tử đương nhiên vẫn còn trốn trong xe, nhưng không hề hạ lệnh chạy trốn cũng khiến cho Lục Thất có chút bất ngờ.

Lục Thất đi qua, hắn chỉ nói bị thương ngoài da, để cho Lâm tổng tiêu đầu lập tức đi thị trấn báo quan, bởi vì đám cung tiễn này giống như là quân đội, chết nhiều như vệ, không có khả năng vứt ở đây mà đi, nếu không sau này sẽ mắc phải tội.

Thái tử nghe nói Lục Thất bị thương, mở rèm che quan tâm hỏi vài câu, Lục Thất cũng dặn Thái tử nghỉ ngơi cho tốt, sắc mặt của Thái tử rất khó coi, vẫn còn sót lại sự sợ hãi, liên tục không ngừng gật đầu.

Sau đó có người đến báo cáo lại tổn thất, lúc này mới nói tổn thất rất lớn, Dực vệ của Lục Thất đã có hai người chết, Cao Tung bị trúng tên trọng thương, Giang Ngư thì đã chết, Đàm Viêm cũng coi như hi sinh tại trận.

Tiêu sư đi theo đã chết mất một người, năm người bị thương, tướng sĩ bảo vệ cũng rất thảm, tổng cộng có hai mươi bốn người không ngờ chết mất mười bốn, bị thương cũng không ít, nhưng bốn Giáo úy cũng không bị trúng tên, Giáo úy không anh dũng xuất chiến kia ngay từ đầu liền trốn sau xe, rất có yêu mạng sống, nhưng cũng khiến ba Giáo úy còn lại lạnh mặt.

Lục Thất đương nhiên biết tên của bốn Giáo úy, là do Hoàng Phủ Kế Huân giới thiệu với hắn đấy, nhưng ngay từ lúc quen biết đã tồn tại địch ý, cho nên Lục Thất cũng không định thu nạp, tuy nhiên qua trận chiến hôm nay, sự hưởng ứng và anh dũng của ba Giáo úy khiến Lục Thất xuất hiện lòng tiếc người tài, cuộc chiến hôm nay, hắn cùng với ba Giáo úy kia cũng coi như là có giao tình.

Còn đối với Lý Võ và Hoa Đào, cũng càng thêm tín nhiệm, chỉ có điều đáng tiếc Đàm Viêm, thật sự khiến Lục Thất vô cùng bất ngờ, hắn từng có tâm trọng dụng và đề bạt, chỉ là đợi sau khi đi Chu quốc, Lục Thất sẽ nói cho y biết hắn là Tấn vương, sau đó đề bạt Đàm Viêm đi Phúc Châu là Lang tướng Võ Lâm. Đàm Viêm là thuộc hạ hắn tiếp xúc sớm nhất, phải nói là gần bằng với ba người Quý Ngũ thúc, lúc trước Đàm Viêm vì sau chủ động tiếp cận hắn, hóa ra là mật thám Thiên ngưu vệ của Lý Quốc Chủ.

Sau khi biết tổn thất, Lục Thất đi lên xe nằm nghiêng dưỡng thương, hắn có thể hoạt động không có gì đáng ngại, nhưng cũng không thể kinh hãi thế tục, bị độc nặng như vậy mà giống như không có việc gì, tất nhiên sẽ dẫn đến việc đồn đại về tiên đan kia, vậy sẽ có phiền toái, hắn cố gắng nói thành một loại thuốc tiên chưa thương trừ độc.

Lục Thất vừa nằm lên trên xe, Lý Võ và Hoa Đào liền đi tới, hai người vừa đi xem Cao Tung, sau khi đi xem, Lục Thất để cho bọn họ ngồi bên cạnh xe, bây giờ ngựa của xe Thái tửu vẫn còn sống, những con khác đều bị bắn chết rồi.

- Vết thương của đại nhân thật sự không sao chứ?
Lý Võ quan tâm hỏi.

- Không chết được, chỉ cần dưỡng thương một chút.
Lục Thất mỉm cười trả lời.

Lý Võ gật đầu, Lục Thất nhìn lại nói:
- Lý Võ, ngươi có thể làm Thượng võ vệ, nghe nói là do Tam phu nhân tiến cử.

- Vâng, thuộc hạ vốn là hộ viện, trước kia từng buôn bán lục lâm, sau lại cãi nhau với người cùng làm rồi trở mặt, quay về làm lương dân, về nhà không lâu được người giới thiệu, sẵn sàng làm hộ viện cho Tam phu nhân, sau đó thì làm thuộc hạ của đại nhân.
Lý Võ thẳng thắn đáp lại.

Lục Thất gật đầu, lại hỏi Hoa Đào:
- Hoa Đào, ngươi hẳn là cũng có gia cảnh gì chứ.

- Người giúp đỡ thuộc hạ là Tiêu Tri Lễ đại nhân, Tiêu đại nhân từng âm thầm ra lệnh cho thuộc hạ, nhất định phải trung thành đi theo đại nhân, không được làm trái lệnh.
Hoa Đào thành thật trả lời.

Lục Thất gật đầu, mỉm cuwoif nói:
- Các ngươi có nguyện vọng gì không? Từng nghĩ đến việc làm quan không?

Hai người ngẩn ra, Hoa Đào đáp:
- Thuộc hạ có thể đi theo đại nhân đã là tốt lắm rồi.

Lý Võ chần chừ một chút nói:
- Thuộc hạ thật ra từng nghĩ tới, nếu có thể làm doanh tướng vậy đời này sống cũng không vô dụng rồi.

Lục Thất nghe xong mỉm cười gật đầu nói:
- Ta cũng từng nghĩ như vậy, lúc ta còn ở huyện Thạch Đại, đã từng nghĩ làm Huyện úy hộ quân lâu dài là được rồi, tới kinh thành rồi, cũng nghĩ có thể làm doanh tướng là đủ rồi.

Lý Võ ngẩn ra nói:
- Đại nhân, thuộc hạ nói là lời thật lòng.

- Ta biết ngươi nói thật lòng, bởi vì ta cũng từng nghĩ như vậy.
Lục Thất ôn hòa nói, Lý Võ nghe xong gật đầu.

Hoa Đào chần chừ một chút, cười khổ nói:
- Đại nhân, kỳ thật thuộc hạ muốn nhất chính là có thể làm Huyện úy của một địa phương, chỉ có điều là hi vọng quá xa vời.

Lục Thất gật đầu nói:
- Đó là nguyên nhân chính các ngươi góp sức cho Tiêu thị đi?

- Đúng vậy, tuy nhiên thuộc hạ chỉ nghĩ thôi, kì thật thuộc hạ biết, Tiêu thị cũng không thể giúp làm được cái gì Huyện úy, Tiêu thị làm việc rất cẩn thận, rất e ngại Lý Quốc Chủ vẫn tội.
Hoa Đào cười khổ nói.

Lục Thất gật đầu, Hoa Đào lại nói:
- Tiêu đại nhân từng nói để thuộc hạ đi Thường Châu làm đội trưởng đội quân huấn luyện, nhưng vẫn chưa thực hiện được, sau thuộc hạ mới biết được, là Tiêu thị ở Thường Châu không muốn dùng người ngoài, sau đó, Tiêu Tri Lễ đại nhân cho thuộc hạ đi theo đại nhân.

Lục Thất gật đầu, suy nghĩ một chút nói:
- Chờ sau khi đến Khai Phong phủ, nếu ta không thể nào quay về, Hoa Đào, ngươi liền làm một người đưa tin, mang tin quay về Đường quốc, đưa tới Hấp Châu.

Hoa Đào ngẩn ra, nói:
- Đại nhân, thuộc hạ nếu như quay về một mình, hẳn là không qua được Đại Giang.

Lục Thất cười nói:
- Có thể qua được Đại Giang hay không đó là chuyện của ngươi, đi qua rồi, ngươi tự nhiên sẽ đạt thành ước mong.

Hoa Đào ngẩn ra, sau đó xuống xe chào theo nghi thức quân đội:
- Thuộc hạ đã hiểu, sẽ không phụ lại sự kì vọng của đại nhân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.