Chương trước
Chương sau
Lục Thất gật đầu, hắn biết Triệu Khuông Dẫn là Điện tiền đô kiểm điểm, Quy Đức quân Tiết độ sứ, là một trong những thống soái quản lý Khai Phong Phủ, còn nhị đệ của Triệu Khuông Dẫn Triệu Khuông Nghĩa, là thứ sử Tương Châu. Tương châu chính là biên giới Hán Thủy, tam đệ Triệu Khuông Mỹ, đóng quân ở Tây Đô Lạc Dương, Hà Dương quân Tiết độ sứ, ba huynh đệ Triệu thị, đúng là đều nắm quân quyền trong tay.

- Thúc phụ, ta nghe nói Lưu thủ Thái Nguyên Tấn quốc công Lý Quân và Vệ quốc công Thạch Thủ Tín bất hòa với nhau.
Lục Thất dẫn dắt câu chuyện.

Vân Cẩm Đông ngẩn ra, gật đầu nói:
- Tấn quốc công và Vệ quốc công đúng là không hợp, kì thực Tấn quốc công và người đứng đầu thế lực Triệu Thị đều không hợp, Vệ quốc công Thạch Thủ Tín, cùng Triệu Khuông Dẫn là huynh đệ kết nghĩa.

Lục Thất gật đầu, Vân Cẩm Đông lại nói:
- Thiên Phong, ngươi sao lại hỏi đến Tấn quốc công?

Lục Thất cười cười, kể chuyện mua Thanh Phong Cư, cùng chuyện hai người con trai của hai quốc công đã qua đời ở Thanh Phong Cư.

Vân Cẩm Đông nghe xong kinh ngạc nói:
- Không ngờ ngươi lại mua được tửu lầu của Định quốc công phủ, ngươi nhiều tiền quá đấy.

Lục Thất thoáng giật mình, mỉm cười nói:
- Mua tửu lầu, cũng coi như có tiền.

Vân Cẩm Đông lập tức nét mặt buồn bực, y quay đầu nhìn Lâm Chi Hòa, hỏi:
- Lão Lâm, ngươi có phải cũng rất có tiền không?

Lâm Chi Hòa ngẩn ra, nói:
- Gia tài của ta, chẳng được bao nhiêu.

- Chẳng được bao nhiêu là bao nhiêu?
Vân Cẩm Đông vẫn cố hỏi.

Lâm Chi Hòa liếc nhìn Lục Thất một cái, cười khổ nói:
- Nếu dùng tiền đồng của Chu quốc trước đây, cùng lắm hai vạn quan, bạc ta kiếm được ở Chu quốc, trên cơ bản đều là vì nước hiệu lực.

- Hai vạn quan, ta liều mạng nhiều năm như vậy, gia tài cũng chỉ hai ngàn quan, đây còn là tính cả nhà cửa với một cửa hàng.
Vân Cẩm Đông buồn bực nói.

Lục Thất nghe xong không nói gì, hắn sở hữu Tấn quốc, lại không đích thân trị chính, cho nên cá nhân đối với tiền tài dĩ nhiên không có quá nhiều cảm giác, lúc mua tửu lầu, suy nghĩ đừng đừng mua mắc sau này mất mặt, nếu giá trị tửu lầu một trăm vạn quan, hắn dùng năm mươi vạn đi mua, cũng không cảm thấy đau lòng, kì thực cho dù không dùng tài lực Tấn quốc, chỉ một kho ngân Hấp Châu, cũng đủ trăm vạn quan tài lực Chu quốc.

- Thiên Phong, tửu lầu này ngươi mua bao nhiêu? Không dưới năm vạn quan phải không?
Vân Cẩm Đông quay đầu hỏi.

- Thúc phụ cũng biết.
Lục Thất mỉm cười trả lời.

- Ta đương nhiên biết, cửa hàng và nhà ở trong Khai Phong Phủ, đều là giá trên trời, cho dù ra ngoại thành, cũng vẫn cao hơn ngoại địa, ta ở Tứ Châu có một của hàng bán vải, giá trị một ngàn quan, lợi nhuận một tháng trên dưới hai mươi quan.
Vân Cẩm Đông nói.

Lục Thất gật đầu, Vân Cẩm Đông lại nghiêm mặt nói:
- Thiên Phong, nếu ngươi thực lòng quy thuận Chu quốc, thì phải ghi nhớ, không được có quan hệ gì với Định quốc công và Tấn quốc công nữa.

- Thúc phụ, tại sao lại vậy?
Lục Thất hỏi.

Vân Cẩm Đông uống một ngụm rượu, nói:
- Định quốc công tính tình xưa nay khiêm tốn, nhưng lại tự thành một thế, quan hệ cực tốt với Phủ Châu Chiết thị, cho nên có tính chất ngoại phiên, ngươi nếu như bị quy vào thế lực ngoại phiên, thì sẽ bị triều đình Chu quốc đại kị, rất dễ bị thanh toán.

Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Vậy Tấn quốc công thì sao?

- Tấn quốc công?
Vân Cẩm Đông lắc đầu nói, những không đi thẳng vào vấn đề, Lâm Chi Hòa cũng làm bộ lắng nghe.

- Tấn quốc công, nghe nói Tấn quốc công đã mười năm không lên triều.
Vân Cẩm Đông thấp giọng nói.

Lục Thất ngẩn ra, Lâm Chi Hòa thì lộ vẻ kinh ngạc, thấp giọng nói:
- Tấn quốc công mười năm không lên triều? Có khả năng đó sao?

- Khả năng đó là thật, nghe nói mười năm trước, bệ hạ Bắc chinh trúng tên, về đến Khai Phong Phủ, từng hạ chỉ vời Tấn quốc công vào triều nghị sự, kết quả Tấn quốc công không có vào triều, nghe nói Tấn quốc công sau này giải thích, hoài nghi có người giả truyền thánh chỉ.
Vân Cẩm Đông thấp giọng nói.

Lục Thất hiểu ý gật đầu, nói:
- Tấn quốc công là sợ hoàng đế bệ hạ băng hà, có người lừa ông ta đến Khai Phong Phủ.

Vân Cẩm Đông gật đầu, nói:
- Đúng là như vậy, Tấn quốc công là công thần phụ tá tiên đế khai quốc, lập qua rất nhiều chiến công, ở Thái Nguyên sở hữu thế lực rất mạnh, thậm chí nói đã hình thành cát cứ, mười năm này, tướng quan trấn thủ Tây Bắc, chưa từng điều chuyển qua.

Lục Thất gật đầu, đây đúng là tin tức trọng đại bất ngờ, hắn thấp giọng nói:
- Tấn quốc công không lên triều, hoàng đế bệ hạ lại có thể để mặc mười năm.

- Không cho cũng không được, một là Tấn quốc công uy vọng cực cao, hai là Tấn quốc công sau khi xảy ra chuyện liền đem bốn con trai của mình chuyển đến Khai Phong Phủ, ba là người đứng đầu Hạ Châu sau khi lập quốc không còn xưng thần với Chu quốc nữa, bệ hạ lúc đó phát binh mười vạn đi chinh phạt, kết quả đại bại.
Vân Cẩm Đông nói, giơ tay nâng chén, cùng Lục Thất và Lâm Chi Hòa uống rượu.

Lục Thất rót rượu cho hai vị trưởng bối, Vân Cẩm Đông cảm khái nói:
- Năm xưa người đứng đầu Hạ Châu lập quốc, Trương đại soái phản đối bệ hạ xuất binh chinh phạt, kiến nghị không cần quan tâm, nhưng bệ hạ Bắc chinh trúng tên may mắn sống sót, lại cho rằng Hạ Châu lập quốc là muốn khiêu khích mình, cho nên kiên quyết xuất binh.

Lục Thất gật đầu, Vân Cẩm Đông lại nhìn sang Lục Thất nói:
- Ngươi có phải cho rằng bệ hạ xuất binh Hạ quốc, là quá lỗ mãng.

Lục Thất ngẩn ra, hòa nhã nói:
- Không phải là lỗ mãng, mà là vội vàng, theo như ta thấy, hoàng đế bệ hạ Bắc chinh thất bại, tự cảm thấy ảnh hưởng uy vọng, cho nên mới muốn đối phó Hạ quốc, bệ hạ năm đó chắc chắn chắn cho rằng, quân lực Hạ quốc chỉ là một đám mục dân, một đám ô hợp thiếu thốn binh giáp, mười vạn đại quân là đã có thể từng bước đẩy mạnh thắng lợi, đợi đánh bại Hạ quốc, là có thể đắc Lũng vọng Thục (đắc Lũng vọng Thục: được voi đòi tiên)

Vân Cẩm Đông kinh ngạc nhìn Lục Thất, một lúc sau mới gật đầu nói:
- Ngươi cũng nhìn ra điểm này.

Lục Thất mỉm cười, nói:
- Không phải ta nhìn ra, mà là chiến tranh tự cổ đến nay đã nói rõ tất cả, Hoàng Hà là ngọn nguồn nuôi dưỡng văn minh Hoa Hạ, năm xưa kinh đô của hoàng đế Đại Đường chính là Trường An, Tây quan nội đạo Trường An chính là Lũng Hữu Hạ Quốc bây giờ, nam quan nội đạo chính là Ba Thục, thời cổ chỉ cần chiếm cứ tất cả quan nội đạo của thành Trường An, là đã có thể hướng Nam tấn công Ba Thục, cổ nhân có câu đắc Lũng vọng Thục, chiếm xong Ba Thục là có thể tiếp tục Nam hạ, tiến chiếm Sở địa bây giờ, từ Sở có thể tiến quân Hồng Châu.

Vân Cẩm Đông gật đầu, nói:
- Quan nội đạo năm đó, đúng là nơi phồn hoa nhất, Quan Nội đạo là vùng đất Cổ Tần, Tấn có thể nuốt chửng sáu nước nhất thống thiên hạ, đã đủ chứng mình tính trọng yếu của việc chiếm cứ quan nội đạo.

Lục Thất gật đầu, nói:
- Có điều bây giờ, Chu quốc lại lựa chọn Khai Phong Phủ làm kinh thành.

- Chu quốc lựa chọn Khai Phong Phủ làm kinh thành, chủ yếu là có liên quan đến tiền triều, ngoài ra Khai Phong Phủ này có thể thông suốt bốn phương, còn Trường An đối với Chu quốc mà nói, có chút hơi ngả về Tây, cách Hạ quốc và Hán quốc cũng không xa, một khi phát sinh đại chiến, sẽ có nguy cơ bị đánh thẳng triều đình, nếu là ở thời kì Đại Đường, Trường An lại là trung tâm quốc vực.
Vân Cẩm Đông nói.

Lục Thất gật đầu, Tấn quốc vốn đã lập Tấn An phủ làm kinh thành, nhưng vì lo ngại là biên giới, nên mới lựa chọn thành Phúc Châu làm kinh thành, còn Giang Ninh của Đường quốc cũng phải đối diện với nguy cơ biên cảnh, cho nên từng muốn dời đô Hồng Châu, còn Ngụy quốc mà Ninh Văn thị xây dựng, lại không lựa chọn sào huyệt cũ Giang Châu làm kinh thành, mà lựa chọn Hồng Châu, chủ yếu là muốn ở giữa quốc vực.

- Thúc phụ, ta mấy ngày trước có gặp người của Chiết thị ở Thanh Phong Cư, cùng nhau trò chuyện, Chiết thị ở Tây Bắc có bao nhiêu quân lực?
Lục Thất chứng thực nói.

Vân Cẩm Đông khẽ giật mình, nói:
- Ngươi từng tiếp xúc với Chiết thị.

- Vâng, chỉ là gặp mặt, bởi vì Chiết thị biết ông chủ mới của Thanh Phong Cư là người phía Nam, cho nên mời ta đến nhã gian nói chuyện.
Lục Thất trả lời.

- Chiết thị không phải người tốt, ngươi không nên có quan hệ gì với Chiết thị.
Vân Cẩm Đông không khách khí nói.

Lục Thất giật mình ồ một tiếng, Vân Cẩm Đông uống một ngụm rượu, nói:
- Chiết thị chính là một đám vô lại, chỉ biết đòi hỏi quân dụng và lương thực, chứ không biết thực sự xuất lực, trước đây chúng ta và Yến quốc chiến tranh, mỗi lần đều nghe nói Chiết thị sẽ xuất quân tham chiến, nhưng trên thực tế mỗi một lần, Chiết thị đều không xuất chiến, chỉ biết ngồi trong địa bàn của mình quan sát.

Lục Thất nghe xong gật đầu, nhưng trong lòng thì lại không khỏi tán đồng, Chiết thị nếu như không biết tự bảo vệ mình, kết cục chỉ có thể là bị diệt, Chu quốc cho dù có bỏ ra nhiều đến mấy, cũng không thể hi vọng Chiết thị xuất lực, trên thực tế, Chiết thị không đầu hàng kẻ thù của Chu quốc, đã là không tệ rồi, Chiết thị bảo vệ địa bàn của mình không mất, đã là giúp đỡ Chu quốc.

- Chiết thị kì thực không phải quá mạnh, quân lực có thể chiến đấu chỉ bốn năm vạn, nhưng Chiết thị sống ở Tây Bắc, thích ứng tác chiến ở Tây Bắc, giúp đỡ lớn nhất của Chiết thị đối với Chu quốc chính là có thể uy hiếp Hạ quốc.
Vân Cẩm Đông hồi đáp.

Lục Thất gật đầu, Vân Cẩm Đông uống một ngụm rượu, mỉm cười nhìn Lục Thất ôn hòa nói:
- Con của Thiên Hoa chắc lớn lắm rồi.

Lục Thất ngẩn ra, gật đầu nói:
- Huynh trưởng đúng là đã có con.

Vân Cẩm Đông cảm khái lắc đầu, nói:
- Nó năm xưa còn dập đầu gọi ta nhạc phụ, chỉ là thế sự vô thường, ta cũng không thể để Vân Dao ở thế mãi được.

Lục Thất ngạc nhiên, nhưng lập tức hiểu ra vấn đề gật đầu, im lặng cầm bình rót rượu cho Vân Cẩm Đông và Lâm Chi Hòa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.