Chương trước
Chương sau
Nhìn Lục đại tướng quân như thoáng suy nghĩ, gia chủ Vương thị im lặng một lúc rồi mới nói:

- Đại tướng quân, tiểu dân cảm thấy chiến công của Đại tướng quân đã là công cao lấn chủ. Cho dù Đại tướng quân không noi theo Trương Nghị Triều, chỉ e cũng không tránh được mối nguy Hàn Tín. Nếu noi theo Trương Nghị Triều, có thể dùng cách hiến bản đồ cương vực và sổ hộ tịch của Hà Tây, thỉnh cầu mang tính thăm dò lập quân phủ Hà Tây.

- Ồ, nghe nói Trương Nghị Triều đã hiến bản đồ và sổ hộ tịch của mười một châu ở Tây bộ.

Lục Thất bình thản đáp lại.

- Đúng vậy, Đại tướng quân có thể bắt chước làm theo. Năm đó sau khi Trương Nghị Triều lấy được chức Tiết Độ Sứ của mười một châu Tây bộ, phải đến Trường An bái kiến Hoàng đế. Hoàng đế rất hậu đãi Trương Nghị Triều, sau đó Trương Nghị Triều đã ở Trường An để an hưởng quãng đời còn lại.

Gia chủ Vương thị trả lời.

Lục Thất gật đầu nói:

- Đề nghị của ngươi, ta sẽ suy nghĩ lại.

Gia chủ Vương thị gật đầu nói:

- Đại tướng quân cân nhắc đi, Hà Tây bị người Đảng Hạng và Thổ Phiên làm hại thật lâu rồi. Lúc trước Hồi Hột Sa Châu cũng không biết cách làm cho Hà Tây được cường thịnh, chỉ biết chăn nuôi mà sống.

Lục Thất mỉm cười nói:

- Ngươi còn nuốn nói gì sao?

- Không ạ, nhưng tiểu dân cần chờ đến lúc Đại tướng quân thiết lập quân phủ Hà Tây mới dám đi liên hệ với dân tộc Hồi Hột đến buôn bán. Bằng không đổi người vào làm chủ Sa Châu, vậy rất có thể sẽ bác bỏ những phân phó của Đại tướng quân. Nếu là hậu quả này, tiểu dân thất tín, sẽ chọc giận dân tộc Hồi Hột Y Châu. Làm thương nhân ở Tây Vực, kiêng kị nhất là thất tín.

Gia chủ Vương thị nói.

Lục Thất gật đầu nói:

- Đươc, ngươi đợi tin đi.

- Đa tạ Đại tướng quân khoan dung.

Gia chủ Vương thị cung kính nói.

Lục Thất gật đầu đứng dậy nói:

- Ta đi đây.

- Xin Đại tướng quân dừng bước.

Gia chủ Vương thị vội đứng dậy hỏi.

- Có chuyện gì sao?

Lục Thất bình tĩnh đáp lại.

- Xin tướng quân chờ một chút.

Gia chủ Vương thị cung kính nói.

Lục Thất gật đầu, sau khi gia chủ Vương thị chắp tay liền xoay người rời khỏi phòng. Lục Thất đứng lặng trong sảnh suy nghĩ về lời kiến nghị, vốn là hắn muốn mượn danh nghĩa của Chiết thị để tranh chấp với triều đình Chu quốc, nhưng lời nói của gia chủ Vương thị cũng đã nhắc nhở hắn, lòngngười Hà Tây cần là người đáng tin cậy. Nếu hắn không danh chính ngôn thuận vào làm chủ Hà Tây, như vậy thực sự lòng quân Hà Tây sẽ như cây cỏ trên tường thành.

- Vậy cứ thử dâng tấu lên Chu hoàng đế, nếu Chu hoàng đế từ chối lời thỉnh cầu, vậy sẽ thực sự cát cứ Hà Tây, chờ chiến sự Ba Thục được sáng tỏ, là lúc xem xét thời thế xua quân ra eo sông Cổ Lãng. Nếu Chu hoàng đế có thể kế tục biện pháp dụ dỗ, vậy hắn sẽ tiếp lục làm “lương thần” của Chu quốc, tùy thế mà hành động.

Lục Thấy ra quyết sách mới.

Trong lúc đứng lặng suy nghĩ một hồi, chợt gia chủ Vương thị quay lại mang đến một thiếu nữ mặc quần áo màu xanh nhạt. Lục Thất hơi nhíu lông mày cũng biết dụng ý của gia chủ Vương Thị.

- Dao Như, mau khấu kiến Đại tướng quân.

Gia chủ Vương thị ôn hòa nói.

Cô gái tiến lên, quỳ gối trước Lục Thất, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu nô Vương Dao Như, khấu kiến Đại tướng quân, Đại tướng quân phúc an!

Lục Thất cười nhạt nhìn gia chủ Vương thị, gia chủ Vương thị thi lễ cung kính nói:

- Đại tướng quân, Dao Như là con gái của huynh đệ tiểu dân, xin Đại tướng quân thu nhận làm thị nữ.

Lục Thất cười nói, nói:

- Nếu ta không thu nạp thì ông sẽ khó lòng mà an tâm.

- Vâng vâng, đa tạ Đại tướng quân cất nhắc.

Gia chủ Vương thị cung kính trả lời.

- Đứng lên đi.

Lục Thất nhìn cô gái ôn hòa nói.

Cô gái đứng dậy, Lục Thất giơ tay phải ra khẽ nâng cằm cô gái, nhìn thấy gò má xinh đẹp, mũi cao, đôi môi anh đào, lông mi dài, đôi mắt to xanh thẳm. Đây là một khuôn mặt xinh đẹp còn chút ngây ngô, cũng chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, rất giống A Cổ Lan.

- Đại nhân, mẹ đẻ của Dao Như lúc trước là công chúa Tuyết Lan của dân tộc Hồi Hột ở Sa Châu. Dao Như có một nửa huyết thống là dân tộc Hồi Hột, dung mạo của con bé giống mẹ đến bảy tám phần.

Gia chủ Vương thị cung kính nói.

- Ừ, ngươi thật có lòng.

Lục Thất gật đầu đáp lại, bàn tay vỗ nhẹ vào vai trái của Dao Như rồi dịu dàng nói:

- Đi thôi.

Lục Thất rời khỏi gia trạch Vương thị, gia chủ Vương thị tiễn thẳng ra cửa, đứng ở ngoài cửa dõi mắt theo thật lâu. Lúc trở vào trạch viện, vừa vào đã nhìn thấy mười mấy người đàn ông, đều mang vẻ mặt căng thẳng nhìn gia chủ Vương thị.

- Đó là một nhân vật không thể trêu vào, truyền lời ra ngoài, bất cứ kẻ nào cũng không được cản trở quan binh thu ruộng.

Gia chủ Vương thị dặn dò.

- Cái gì? Chúng ta đối đãi với hắn như vậy, hắn còn muốn thu ruộng của chúng ta nữa, như thế còn độc ác hơn cả Thổ Phiên.

Một người trung niên khôi ngô tức giận nói.

- Đúng vậy, người Đảng Hạng đến đây, đều nhờ vào chúng ta cho chức quan tộc trưởng. Đại tướng quân này không khỏi khinh người quá đáng rồi.

Một người trung niên khác cũng phát hỏa nói.

- Câm miệng hết đi, vị Đại tướng quân này nếu sống yên ở Hà Tây sẽ có lợi cho chúng ta. Hắn là một nhân vật nhìn xa trông rộng biết tổ chức kinh doanh Hà Tây, ở Cam Châu đã thực thi chế độ đồn điền coi trọng thương nghiệp. Nếu con đường buôn bán được thông suốt, chắc chắn sẽ là cơ hội làm giàu cho chúng ta.

Gia chủ Vương thị trách cứ.

Mười mấy người đàn ông nhìn nhau có người nói:

- Tộc trưởng, hắn có thể dừng chân lâu dài ở Hà Tây sao?

- Chắc là được, người Đảng Hạng của Hạ quốc đến giờ vẫn chưa ập đến Hà Tây, có thể là đã bị vị Đại tướng quân này đánh cho sợ. Vị Đại tướng quân này từ khi khởi chiến đến nay, chưa hề bại trận, đã nhiều lần đả thương Hạ quân nặng nề.

Gia chủ Vương thị nói.

- Nghe nói vị Đại tướng quân này là Phật quang chuyển thế, bên người còn có một Đại Vu thần thông quảng đại.

Có một người giọng nói có vẻ hoảng sợ.

Vừa nói như vậy, mười mấy người đàn ông bất ngờ im lăng, gia chủ Vương thị chỉ hơi nhíu mày rồi tiện nói:

- Giải tán đi, bây giờ chỉ có thể chờ.

Sau khi mười mấy người rời đi, gia chủ Vương thị đứng lặng trong viện, ánh mắt nhìn lên không trung, một lúc lâu sau mới lắc đầu quay về trong sảnh.

*****

Bây giờ chủ đề nóng nhất của Khai Phong phủ là Lục Thiên Phong tiến chiếm Hà Tây. Tin tức truyền đến vang vọng như sấm mùa xuân, vì thế, chuyện xưa về con đường tơ lụa đã từng huy hoàng thời Đại Đường giống như một hũ rượu lâu năm tỏa hương đậm đặc.

Lục Thiên Phong tiến chiếm Hà Tây, khiến người dân Khai Phong phủ trở nên xôn xao, rất nhiều người muốn đi xem con đường tơ lụa cổ thế nào một lần trong đời. Vì thế người chưa từng đi, cũng đều đồng ý đến Thanh Phong Cư ngồi một chút. Thanh Phong Cư bỗng nhiên náo nhiệt lạ thường, khách vào tăng hơn trước gấp bội. Dương Hồng tiếp khách nhiều không xuể, mặt cười đến cứng đơ, y bày ra khuôn mặt tươi cười đón khách.

So ra, triều đình Chu quốc phản ứng bình tĩnh, Hoàng đế chưa có ban bố công huân gì. Chính Sự Đường và Xu Mật Viện cũng thoáng như không biết chuyện chiếm giữ Hà Tây. Người ở ngoài Triều đình phỏng đoán, triều đình không có phản ứng tích cực có thể là lo lắng Hà Tây vừa lấy được lại mất đi.

Nhưng hai tháng sau, các đại nhân triều đình cũng vì bản đồ và sổ hộ tịch Hà Tây Lục Thiên Phong đưa tới cùng với thỉnh cầu bố trí lập Hà Tây đô hộ phủ, mà triển khai công kích kịch liệt.

Trong thư Lục Thiên Phong nói, Hà Tây là phiên địa bị người Đảng Hạng và dân tộc Hồi Hột lấy làm chủ, đã tồn tại mối họa bất ổn rất lớn, cần phải dùng cách lung lạc lấy phiên chế phiên. Mặt khác họa ngoại xâm của Hà Tây rất nhiều, không những bị Hạ quốc vồ đến, mà còn phải ứng phó với sự đột kích của Thổ Phiên, Hồi Hột Y Châu và Liêu quốc ở đại mạc. Hắn cần có quyền lực tổ chức quan chế ở Hà Tây để có thể tùy cơ ứng biến khích lệ quân, an ủi người ngoại tộc.

Tiết Cư Chính phản đối kịch liệt, bác bỏ thỉnh cầu thiết lập Hà Tây đô hộ phủ của Lục Thất. Nói Hà Tây triều Đường chỉ thiết lập Tiết Độ Sứ Hà Tây. năm châu ở Hà Tây đều là do quan triều đình đảm nhiệm. Mà Đô Hộ Phủ lại có quyền lực quân chính độc lập. Nói thẳng ra là triều đình một phương, ông ta chỉ tội Lục Thiên Phong rõ ràng có tâm tự lập tạo phản, không thể dung túng.

Nhưng Hộ bộ Thượng thư và Lễ bộ Thượng thư cảm thấy không nên hỏi tội Lục Thiên Phong như vậy. Hai vị đại nhân cho rằng nên an ủi thỉnh cầu của Lục Thiên Phong. Cho rằng hắn ở Hà Tây quả thực cần có quyền binh để tùy cơ ứng biến.

Thực ra thâm ý sâu xa chính là, Lục Thiên Phong nếu bị bức bách dẫn đến tự lập, lúc đó sẽ tạo thành hậu quả bất lợi rất lớn, khiến cho Chu quốc hao tổn tài lực, cũng sẽ đả kích nghiêm trọng vào uy danh của Chu quốc. Giống như mười năm trước bát thị Đảng Hạng tự lập Hạ quốc, Lục Thiên Phong nếu tự lập ở Hà Tây rồi, vậy có thảo phạt hay không?

Chu hoàng đế ngồi ở sau long án, vẻ mặt rất bình tĩnh, chờ các đại thần nói xong, ông ta bình thản nói:

- Hà Tây rơi vào tay người ngoại tộc đã lâu, bây giờ có thể nhập về bản đồ Đại Chu là niềm vui bất ngờ. Nếu đã lấy lại được, thì nên hết sức thủ hộ. Hà Tây đô hộ phủ có thể bố trí thiết lập.

Hoàng đế đã ra quyết định, chúng thần liền dừng tranh luận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.