- Ngốc ạ, nếu chàng buồn, nô sẽ dâng thân cho chàng.
- Ở đây không được, gần đây có người.
Lục Thất khẽ đáp, một tay luồn sâu vào trong áo Tiểu Điệp, cơ thể mềm mại, Tiểu Điệp quay người đi, hờ khép mắt, khẽ hừ một tiếng.
********
Sáng hôm sau, Tiểu Điệp tới Thanh Phong Cư làm chủ quản, Lục Thất chờ ở nhà.
Gần trưa, Thạch Trung Phi bỗng tới, cùng tới còn có Thập tứ tiểu thư và Chiết Hương Nguyệt. Chiết Hương Nguyệt vẫn chưa gả cho Lục Thất, đương nhiên không thể cùng Lục Thất trở về nhà rồi.
Thạch Trung Phi nói Túy Tiên Cư ở Biện Hà vẫn chưa thay chủ, có thể đưa Lục Thất tới xem một chút. Lục Thất bên trong mặc bộ áo da dê, bên ngoài khoác áo bào vải, gọi Lỗ Hải và Lý Bảo đi cùng.
Một đoàn người tiến về phía trước, trên đường đi lĩnh ngộ sự phồn hoa của Khai Phong phủ. Khai Phong phủ cũng đã có tuyết rơi rồi, nhưng trên phố lại rất sạch sẽ. Mặc dù thời tiết rất lạnh, nhưng người đi lại bên ngoài cũng rất tấp lập.
Lục Thất hỏi thăm tình hình Thạch Trung Phi về nhà. Thạch Trung Phi lại bày ra nét mặt khổ não nói:
- Đại nhân, hôm qua ta trở về Quốc Công phủ, mọi người đều vui đến phát khóc, cũng là ông nội bình tĩnh, đầy thỏa mãn gật đầu, bà nội lại nói không cho ta đi Bắc Đình nữa.
Lục Thất cười, nói:
- Nếu Quốc Công phu nhân không muốn, ngươi có thể không đi.
- Bà nội đã từng nói như vầy, nam nhi là phải kiến công lập nghiệp. Ta trái lại không tiếc chức quan Độ hộ Bắc Đình, nhưng ông bà lại rất để ý đấy, quan hệ đến làm rạng rỡ tổ tông Thạch gia.
Thạch Trung Phi thật thà đáp.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, Đô hộ Bắc Đình là hắn củng cố thêm cho Thạch Trung Phi. Mặc kệ triều đình Chu quốc có đồng ý hay không, cũng là thừa nhận Thạch Trung Phi nhậm chức Đô hộ Bắc Đình. Một chàng thiếu niên 20 tuổi đã làm tới chức quan tam phẩm, chấp chính quân chính một vùng, hơn nữa còn dựa vào công trạng của mình mà có được. Điều đó tuyệt đối là truyền ký khiến người ta phải ngưỡng mộ. Thạch Thủ Tín trừ phi là ngốc, nếu không tuyệt đối không thể chủ động để Thạch Trung Phi từ bỏ chức quan Đô hộ Bắc Đình được.
- Đại nhân, sau này liệu còn cần thu phục bốn trấn An Tây nữa không?
Thạch Trung Phi hỏi.
- Chưa biết, còn xem Đại Chu có thể thống nhất được nam bắc hay không? Nếu không thể thống nhất nam bắc, chúng ta không thể tham làm tiến quân tới bốn trấn An Tây được. Bốn trấn An Tây lớn hơn Bắc Đình rất nhiều, chúng ta rất khó thống trị. Nhưng, nếu Hồi Hột chiếm cứ bốn trấn An Tây ngăn cản thông thương, vậy thì chúng ta chỉ có thể mạo hiểm chiếm lấy bốn trấn An Tây.
Lục Thất đáp.
Thạch Trung Phi gật đầu, nói:
- Là chưa nên vội, nếu chúng ta trị lý tốt Hà Tây và Bắc Đình rồi, như vậy sẽ trở nên mạnh mẽ.
Lục Thất ngẩn người, ôn hòa nói:
- Trung Phi, lời này của ngươi là có thâm ý.
Thạch Trung Phi im lặng, lát sau mới nhỏ giọng nói:
- Đêm qua ta nói chuyện với ông. Ông nói, Hoàng đế Bệ hạ không có người kế tục, chỉ e sau này sẽ loạn.
- Bệ hạ sao lại không có người kế tục?
Lục Thất nhỏ giọng nói.
- Ông nói, đương kim Thái tử văn nhược, Tào Vương vô đức vô năng, Kỷ Vương còn có thể, nhưng tuổi còn nhỏ, Hoàng đế Bệ hạ cũng không thể phế trưởng lập ấu được. Mà sức khỏe của Hoàng đế Bệ hạ có bệnh không tiện nói, chỉ e là không chờ tới khi Kỷ Vương trưởng thành.
Thạch Trung Phi đáp.
Lục Thất im lặng, lát sau Thạch Trung Phi lại nói:
- Đêm qua, ông đã uống rất nhiều rượu, cho nên nói năng có chút nghịch đạo.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Quốc Công gia nói có lẽ là thực lòng. Thái tử ta không quen lắm. Nếu Tào Vương đó làm Hoàng đế Đại Chu, lại rất khó giữ được giang sơn Đại Chu.
- Đại nhân, sau này người sẽ ủng hộ Kỷ Vương chứ?
Thạch Trung Phi hỏi thẳng.
Lục Thất cười khổ, nói:
- Ngươi à, không nên hỏi câu này, chuyện sau này ta không biết sẽ đối mặt thế nào, sao có thể trả lời ngươi được.
- Đại nhân, ta là cảm thấy, dựa vào quân lực Hà Tây, người cũng có thể tự lập, thậm chí còn có thể tiến cứ rất nhiều châu phía tây. Bởi vì Đại Chu ngày nay đang khổ chiến với Ba Thục, Giang Nam và phương bắc, rất khó hồi quân đi tây bộ tranh phong.
Thạch Trung Phi nói.
- Đó là nghi hoặc của Quốc Công gia đúng không?
Lục Thất hỏi.
- Là ông nói, nhưng ta cũng có chút không hiểu.
Thạch Trung Phi đáp.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ngươi cho rằng thời kỳ thịnh thế của Đại Đường tốt, hay là thời kỳ chiến loạn của Đại Đường sau khi sụp đổ tốt?
- Đương nhiên là thời kỳ thịnh thế Đại Đường tốt rồi.
Thạch Trung Phi đáp.
- Ngươi cũng biết chiến loạn không tốt, ngươi xem xem Khai Phong phủ này liệu có phải là cảnh tượng thịnh thế không?
Lục Thất nói.
Thạch Trung Phi quay đầu lại nhìn, kinh ngạc nói:
- Ý của đại nhân là không muốn Đại Chu rơi vào chiến loạn?
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ta là một võ tướng, nhưng từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy chiến tranh càng nhiều càng tốt. An Lộc Sơn trước đây khởi binh tạo phản ở đất Yến phương bắc, kết quả đánh cho giang sơn Đại Đường thịnh thế tàn bại. Ta chiếm giữ Hà Tây, nắm trong tay mấy trăm nghìn người, thậm chí còn có tới bốn mươi nghìn kỵ quân Tây Lương. Nhưng ngươi nên nhớ, quân Hà Tây đại đa số đều là phiên tộc. Nếu khởi binh khỏi Hà Tây, hậu quả sẽ là An Lộc Sơn thứ hai. Việc khởi binh của ta sẽ đánh tan giang sơn Đại Chu nhiều năm an bình này, sẽ khiến cho ta rơi vào chiến loạn liên miên, tàn sát lẫn nhau.
Thạch Trung Phi ngưng trọng gật đầu, nói:
- Nhưng đại nhân cầm giữ binh Hà Tây cuối cùng sẽ có hậu họa.
- Trung Phi, ta cũng muốn sống, hơn nữa muốn sống an vui. Tình hình của Hà Tây ngươi rất rõ, ngươi cũng rõ ta là dựa vào cái gì để phiên tộc quy thuận. Nếu ta không cầm giữ binh Hà Tây, Hà Tây tất sẽ vừa được lại mất. Hà Tây mất rồi, tình hình phía tây cũng sẽ binh bại như núi đổ.
Lục Thất nói.
Thạch Trung Phi gật đầu, nói:
- Đại nhân là dùng tín ngưỡng của phiên tộc và ban ân mới có thể ổn định được Hà Tây.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Ta chọn trở về Khai Phong phủ chính là thể hiện tâm ý của mình. Hoàng đế Bệ hạ chọn thế nào, đó không phải là điều ta có thể đoán được. Ta dùng binh Hà Tây là để đảm bảo thành quả thắng lợi, nhưng cũng có thể cho là một sách lược bảo vệ mạng sống.
Thạch Trung Phi gật đầu, nói:
- Nếu Bệ hạ đối với đại nhân có bất lợi, quân lực Hà Tây tất nhiên sẽ nổi binh phản Chu. Thuộc hạ đã hiểu sự tổ thành của quân lực Hà Tây rồi, đại đa số quan tướng đều vô cùng tôn sùng đại nhân.
Lục Thất thản nhiên nói:
- Kỳ thực, rất nhiều chuyện không phải do ta làm chủ. Bệ hạ vốn chỉ là muốn ta có thể khống chế Tấn Quốc Công, cho nên mới để ta đi Thạch Châu. Từ sau khi ta chiến thắng ở Thạch Châu, ta đã trở thành con cờ quan trọng. Hiện giờ ta vẫn là một quân cờ, chỉ là quân cờ này có nhiều lựa chọn. Ta bây giờ chọn khuynh hướng xem chừng.
- Xem chừng?
Thạch Trung Phi kinh ngạc nói.
Lục Thất cười, nói:
- Trước đó, chẳng phải ngươi đã nói rồi sao? Bệ hạ không có người kế tục. Nếu Bệ hạ không có người nối dõi, vậy thì đương nhiên sẽ có quân thần muốn lên thay. Cho nên ngươi hỏi ta liệu có ủng hộ Kỷ Vương điện hạ không, ta lại không thể trả lời ngươi được, bởi vì ta đã chọn cách xem chừng rồi.
Thạch Trung Phi nhíu mày im lặng, lát sau mới nói:
- Đại nhân, ông của ta trung thành với Bệ hạ, không muốn xảy ra chuyện gì.
- Ta đã nói rồi, rất nhiều chuyện không thể làm chủ được, chuyện giáng xuống đầu, phương pháp ban đầu không cần phải tiếp tục duy trì. Đó chính là nói ông ngươi là huynh đệ kết nghĩa với Triệu Khuông Dẫn, cũng là quân thần tình nghĩa nhiều năm với Hoàng đế Bệ hạ. Nếu Triệu Khuông Dẫn chết trước, ông ngươi tất nhiên sẽ ủng hộ con trai của Hoàng đế Bệ hạ ngồi vững giang sơn. Nhưng, nếu Hoàng đế Bệ hạ băng hà, ông ngươi rất khó mà tiếp tục ủng hộ con trai của Bệ hạ được nữa.
Lục Thất lạnh nhạt nói.
- Triệu gia gia, có lẽ sẽ không tạo phản.
Thạch Trung Phi khẽ nói.
- Trung Phi, ta cũng có thể hứa một lòng ủng hộ Kỷ Vương. Nhưng, ta không muốn lừa ngươi, sau này có thể nào, đó không phải là chuyện có thể định luận được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]