Chương trước
Chương sau
Lục Thất ở trong xe hao tốn một phen lo lắng phỏng đoán nhưng lại không thấy nhiều khả năng bất lợi hơn. Nếu như Chu Hoàng Đế muốn giết hắn tại Khai Phong phủ, dường như không cần phải hòa nhã với hắn như vậy. Bởi vì nếu hắn ta chết, bất luận là chết như thế nào thì đều khó tránh được Hà Tây tạo phản.

Lục Thất căn bản không thể ngờ tới Hoàng Phủ Kế Huân vì muốn thoát khỏi việc giam lỏng, cố gắng lấy lại phú quý ban đầu, sau khi nghe nói đến đại danh Lục Thiên Phong, chủ động đầu quân cho Tào Vương. Gã nói với quân Chu áp giải là có quen với Tào Vương, xin Chu tướng quân gửi thư giúp. Quan tướng quân Chu áp giải tất nhiên không dám không gửi giúp.

Sau khi nhận thư, Tào Vương đến gặp Hoàng Phủ Kế Huân, sau khi hỏi chi tiết thì y đến gặp Chu Hoàng Đế. Y vốn muốn có được sự coi trọng tín nhiệm của phụ hoàng nhưng không biết lại khiến Chu Hoàng Đế thất vọng nhiều hơn, Hoàng Phủ Kế Huân cũng vì cái gọi là bí mật quan trọng đó mà bị Chu Hoàng Đế giết người diệt khẩu.

Ngày thứ hai sau cái chết của Hoàng Phủ Kế Huân, Tào Vương vẫn không tỉnh ngộ, lại đến gặp Chu Hoàng Đế bẩm báo. Y nói cái chết Hoàng Phủ Kế Huân rất khó hiểu, cần phải để Hình Bộ điều tra.

Chu Hoàng Đế ngồi ở sau long án, ánh mắt bình thản nhìn Tào Vương, trực tiếp nói:

- Hoàng Phủ Kế Huân là do trẫm giết!

Tào Vương lập tức kinh sợ tại chỗ, nhìn chằm chằm vào phụ hoàng đang bình tĩnh của mình. Y có phần khó hiểu, hỏi:

- Tại sao phụ hoàng phải giết Hoàng Phủ Kế Huân? Là phụ hoàng không tin những lời hắn nói sao?

Chu Hoàng Đế không muốn đả kích con trai mình, bình thản dạy bảo:

- Hi Nhượng! Con suy nghĩ mọi việc cần phải suy nghĩ sâu xa hơn. Con nghĩ xem, nếu như dựa vào những lời nói của Hoàng Phủ Kế Huân mà đi trị tội Lục Thiên Phong thì hậu quả sẽ như thế nào?

Mặt Tào Vương biến sắc, y nói:

- Phụ hoàng lo lắng Lục Thiên Phong sẽ tạo phản?

Chu Hoàng Đế lắc đầu, nói:

- Cho dù trách tội Lục Thiên Phong thì chưa chắc hắn sẽ tạo phản. Con nghĩ xem, cứ coi như Lục Thiên Phong quy hàng Tấn quốc nhưng hiện giờ hắn lại quy hàng Đại Chu ta rồi.

- Phụ hoàng! Nếu như Lục Thiên Phong đã quy hàng Tấn quốc, lẽ nào phụ hoàng không sợ hắn sẽ cấu kết với Tấn quốc sao? Nếu như Lục Thiên Phong cấu kết với Tấn quốc, vậy quân lực của Ba Thục và Tây bộ sẽ rơi vào nguy hiểm.

Tào Vương theo lý mà bác bỏ ý của phụ hoàng mình.

Chu Hoàng Đế lắc đầu, nói:

- Hi Nhượng! Nếu Lục Thiên Phong muốn cấu kết với Tấn quốc, còn muốn quay về Tấn quốc làm Ngô Vương thì hắn còn có thể đến Khai Phong phủ không?

Tào Vương sợ run lên, lập tức nói:

- Phụ hoàng muốn nói Lục Thiên Phong không muốn quay về làm Ngô Vương của Tấn quốc sao ạ?

- Có Hà Tây và Bắc Đình, là đã giống như vua một đất phong rồi.

Chu Hoàng Đế bình thản nói tiếp.

Tào Vương nghe xong hiểu được, không khỏi ủ rũ, đứng dậy thi lễ ngại ngùng nói:

- Phụ hoàng, là nhi thần vô tri nên đã làm chuyện lỗ mãng.

- Trẫm giết Hoàng Phủ Kế Huân chính là không muốn để quá nhiều người biết chuyện này. Lục Thiên Phong đã từng là Ngô Vương của Tấn quốc, nếu như để toàn thành biết chuyện này, hậu quả sẽ khiến Lục Thiên Phong sinh lòng sợ hãi, trẫm vì muốn trấn an hắn nên đành phải phong hắn làm vương.

Chu Hoàng Đế bình thản nói.

Tào Vương lại giật mình nhìn phụ hoàng, Chu Hoàng Đế nhìn Tào Vương, lại nói:

- Hi Nhượng! Đại Chu giờ đây rất cần Lục Thiên Phong. Trẫm cần phải ổn định Tây Bộ, mở rộng bờ cõi Tây Bộ thì mới có thể để thần dân cảm nhận được sự cường thịnh của Đại Chu. Trẫm cũng cần quân lực của Lục Thiên Phong để đối phó và làm quân lực khác kinh sợ. Trẫm cần thế lực khống chế bên ngoài của Lục Thiên Phong, từng bước từng bước giải quyết các nguy cơ tai họa nội bộ.

Tào Vương nghe xong nhưng lại lo lắng nói:

- Phụ hoàng dựa vào Lục Thiên Phong như vậy, nhi thần cảm thấy nếu Lục Thiên Phong là kẻ lòng lang dạ sói thì sẽ có mối họa rất lớn.

- Trẫm cũng biết không nên quá ỷ lại vào Lục Thiên Phong, nhưng trẫm nhất định phải nhanh chóng giành thế lực sinh tồn cho huynh đệ các con. Nếu như trẫm băng hà thì huynh đệ các con rất khó áp chế được quân thần công huân khác.

Chu Hoàng Đế ôn hòa nói.

Tào Vương gật đầu, tỉnh ngộ nói:

- Phụ hoàng! Nhi thần sẽ cố gắng hết sức.

Chu Hoàng Đế gật đầu, nói:

- Hi Nhượng! Trẫm sẽ để Hi Cẩn đến Kinh Triệu phủ nhậm chức trấn giữ ở đó, cũng sẽ điều ba vạn quân lực Tây Ninh và hai vạn quân lực Hội Châu dời đến đóng ở Kinh Triệu phủ.

Tào Vương nghe xong thì giật mình, Chu Hoàng Đế lại nói:

- Lục đệ Hi Cẩn của con ngoài mặt rất thân cận với Lục Thiên Phong, vì vậy trẫm để Hi Cẩn nhậm chức ở Kinh Triệu phủ, mượn thời cơ điều quân lực Hội Châu của Lục Thiên Phong về đóng giữ ở đó.

Tào Vương trong lòng thấy trống rỗng, gật đầu, rồi lại nghe thấy Chu Hoàng Đế nói:

- Đợi sau khi Hi Cẩn nhậm chức, trẫm sẽ để con đến nhậm chức đóng giữ Tây đô.

Tào Vương ngẩn ra, lập tức nhếch mi nói:

- Phụ hoàng muốn điều Triệu Khuông Mỹ ở Lạc Dương đi sao?

Chu Hoàng Đế gật đầu, nói:

- Nhưng, cần phải hoàn thành việc điều quân lực Tây Bộ thì con mới có thể đến Lạc Dương nhậm chức.

Tào Vương gật đầu, nói:

- Nhi thần hiểu rồi.

Chu Hoàng Đế gật đầu, nói:

- Qua Tết, con đến quân Trương Vĩnh Đức trước, chọn một vài quan tướng, sau này đi cùng con đến tiếp quản Lạc Dương.

- Vâng! Nhi thần tuân lệnh!

Tào Vương cung kính nói.

- Chuyện này con phải hết sức thận trọng!

Chu Hoàng Đế ôn hòa nói.

- Vâng! Nhi thần xin ghi nhớ!

Tào Vương cung kính đáp lại, chần chừ một chút, lại hỏi:

- Phụ hoàng! Sau này Người sẽ điều Triệu Khuông Mỹ đến nhậm chức ở đâu?

- Đây không phải là vấn đề con nên hỏi! Đi đi!

Chu Hoàng Đế trầm giọng trả lời, rõ ràng là có điều không vui.

- Nhi thần đã lỡ lời! Nhi thần cáo lui!

Tào Vương vội nói, sau khi cáo lễ thì rời đi.

Nhìn con trai rời đi, vẻ mặt Chu Hoàng Đế có vài phần buồn bực. Mấy năm gần đây, ông ta thân làm Hoàng đế vẫn luôn do dự về lập người kế vị. Mặc dù đã lập con trai thứ tư làm Trữ quân, nhưng Đại Chu là đất nước giỏi võ, đứa con trai thứ tư này lại thích văn lười luyện võ. Con trai thứ năm luyện võ tốt, nhưng gần đây cho ra ngoài làm việc thì lại khiến Chu Hoàng Đế rất thất vọng.

Trong sáu người con trai thì Hi Cẩn có biểu hiện tốt nhất, chỉ tiếc thứ nhất là tuổi còn nhỏ, thứ hai là tiểu đệ, Chu Hoàng Đế quả thật không dám phế trưởng lập ấu. Vì vậy Lục Thất góp ý không nên phế trưởng lập ấu, trên thực tế là hợp ý nghĩ của Chu Hoàng Đế. Nhưng Chu Hoàng Đế để Kỷ Vương nhậm chức ở Kinh Triệu phủ cũng có thâm ý khó nói rõ được. Thâm ý đó là lưu lại hậu duệ, để Kỷ Vương thoát được tai họa nội bộ ở Khai Phong phủ.

Lục Thất căn bản không thể nghĩ tới việc Chu Hoàng Đế để Kỷ Vương nhậm chức ở phủ Kinh Triệu lại ẩn giấu sự ủy thác sâu đến vậy. Chu Hoàng Đế sẽ không lập Kỷ Vương kế vị nhưng nếu như Khai Phong phủ xảy ra binh biến soán vị thì Kỷ Vương có thể trở thành người kế vị của Đại Chu, ít nhất cũng có thể để lại hậu nhân truyền tông.

Chu Hoàng Đế bố trí sắp xếp như vậy, trên thực tế là nghĩ rằng sau khi mình băng hà, các con trai có lẽ không áp chế được tai họa ngầm của những công thần tích lũy nhiều năm. Trong triều đình có rất nhiều đại thần trung thành với Chu Hoàng Đế nhưng “người mất trà cũng lạnh”, rất nhiều đại thần trung thành với Chu Hoàng Đế, cũng có quan hệ thân cận với các công thần, ngoài ra Chu Hoàng Đế sau mười năm trọng thương nên sức ảnh hưởng đối với quân đội cũng ngày một yếu hơn.

Vì nguyên cớ đối địch nên Lục Thất mới nghi ngờ sự bố trí của Chu Hoàng Đế, không biết ông ta có ẩn giấu điều gì bất lợi không? Vì vậy khi về phủ riêng của mình, hắn liền thảo luận một hồi với Tiểu Điệp.

*****

Ngày hôm sau, Lục Thất mặc một chiếc áo gấm, đến thăm phủ quận công Lũng Tây. Đến tòa phủ mà hắn đã từng đến, hắn nhìn thấy bốn quân Chu đứng canh cổng. Vừa nghe thấy là Lục đại tướng quân thì họ không dám chậm trễ liền đi vào thông báo luôn.

Lục Thất ở ngoài cửa hỏi một chút thì biết bên cạnh huyện công Lũng Tây chỉ có phu nhân và hai nô tì, những người khác đều bị giữ lại ở Giang Nam. Phủ quận công Lũng Tây này cũng chỉ cho phép hai nô tì đi ra ngoài.

Người canh cổng đi thông báo rất nhanh đã quay lại, cung kính mời Lục Thất vào phủ. Hiện giờ Lục Thiên Phong đã là người nổi danh của Khai Phong phủ, hắn đã là con rể của Hoàng đế, lại là Đại tướng quân nắm trong tay trọng binh, còn là Thượng thư đại nhân. Trong mắt thần dân tầng lớp thấp kém ở Khai Phong phủ thì Thượng thư chính là đại quan tôn quý nhất triều đình.

Lục Thất vào cửa phủ thì nhìn thấy “'Nhạc phụ đại nhân”, nhưng không ngờ quận công Lũng Tây lại đích thân ra đón, còn lần trước thì lại ra vẻ tự cao tôn quý, giả vờ ở trong phòng viết chữ gảy đàn.

- Ha ha! Hiền tế (*) đến rồi!

Vẻ mặt quận công Lũng Tây vui mừng, nhanh bước về phía Lục Thất.

(*) Hiền tế: Cách xưng hô với con rể.

Lục Thất bị sự nhiệt tình này của quận công làm cho sửng sốt, mắt thấy quận công Lũng Tây đến gần trước mặt mình rồi. Không ngờ, quận công giơ tay nắm lấy tay hắn, cười nói:

- Hiền tế! Mời vào trong!

Lục Thất lập tức cảm thấy sau lưng ớn lạnh nhưng đành phải cố nén, cười nói:

- Nhạc phụ đại nhân khách khí rồi!

- Việc ta nên làm mà! Hiền tế mời vào!

Quận công Lũng Tây giống như nhặt được bảo bối, mặt mày hớn hở kéo Lục Thất vào trong.

Lục Thất được mời đến trước thư phòng. Trước cửa phòng có một người phụ nữ trung tuổi dung nhan diễm lệ đứng đó. Người phụ nữ vừa nhìn thấy Lục Thất, mặt mày hớn hở, cười dịu dàng nói:

- Hiền tế đến rồi!

- Thiên Phong bái kiến nhạc mẫu đại nhân!

Lục Thất chỉ có thể đáp lại bằng lễ tiết thông thường.

- Được rồi...Được rồi! Thiên Phong vào trong ngồi đi!

Người phụ nữ đó vội nói.

Lục Thất gật đầu, thẳng lưng cất bước vào thư phòng. Vừa vào thư phòng nhìn một lượt thì thấy đây thanh tịnh hơn xưa rất nhiều, không còn nhiều thư pháp nữa. Hắn được mời ngồi ở vị trí của chủ nhà, vị nhạc mẫu đại nhân kia tự mình đi chuẩn bị trà uống chứ không nhìn thấy nô tì đâu cả.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.