Chương trước
Chương sau
Trong điện Thùy Củng, sau khi Chu Hoàng Đế xử lý xong triều chính thì có người đưa mật tấu của Giám sát ti lên, Chu Hoàng Đế mở ra xem, vẻ mặt như thoáng có chút suy nghĩ. Mật tấu ghi lại những chuyện đã xảy ra và đối thoại ở phủ quận công Lũng Tây, thật không ngờ ở trong phủ đó lại ẩn giấu đường hầm nghe trộm.

- Ngô Vương, Thường Châu.

Một hồi lâu, Chu Hoàng Đế mới lẩm bẩm nói, tiện đà lại suy nghĩ một chút, dặn dò:

- Truyền Công bộ Triệu Viên Ngoại Lang!

Người nhận chỉ đi luôn, Chu Hoàng Đế đứng dậy rời khỏi điện Thùy Củng, đi bộ ra hậu uyển. Bốn người trực ban lặng lẽ đi theo ở ngoài ba thước, đi đến hậu uyển Noãn Đình thì nhìn thấy có một thiếu niên nho nhã tuấn tú mặc áo gấm vàng bước ra, đó chính là Thái Tử Đại Chu.

- Phụ hoàng!

Thái Tử Đại Chu lên trước thi lễ, thân mật hô lên một tiếng.

Chu Hoàng Đế mỉm cười gật đầu, phụ tử hai người cùng đi vào Noãn Đình. Người trực ban dừng ở bên ngoài canh gác, phụ tử ngồi ở trong Noãn Đình, Thái Tử rót mời Chu Hoàng Đế một tách trà.

- Hi Huấn! Con đến đây có chuyện gì sao?

Chu Hoàng Đế ôn hòa hỏi.

- Phụ hoàng! Nhi thần đã biết chuyện Lục Thiên Phong tiếp quản Hà Hoàng nhưng nhi thần có chút khó hiểu.

Thái Tử cung kính nói.

Chu Hoàng Đế nhấc chén trà uống một ngụm, chuyện Lục Thiên Phong tiếp quản Tây Ninh đô đốc phủ, tối hôm qua ông ta đã thông báo cho Binh bộ và Xu Mật Viện rồi. Lý do là Hà Hoàng do triều đình cấp dưỡng rất khó khăn nên quy thuộc để Lục Thiên Phong trấn giữ. Nhưng Thái Tử biết lý do rồi mà vẫn đến hỏi, tất nhiên là cảm thấy không ổn hoặc là tìm hiểu thâm ý.

- Con có chỗ nào khó hiểu?

Chu Hoàng Đế ôn hòa hỏi.

- Phụ hoàng! Nếu như Hà Hoàng để cho Thiên Phong tiếp quản, có thể tạo thành “đuôi to khó vẫy” (*) không?

Thái Tử nói thẳng.

(*) Đuôi to khó vẫy: Ý nói thuộc hạ mạnh quá thì khó điều khiển.

- Hi Huấn! Trị quốc phải căn cứ tình thế mà lựa chọn được mất. Nhìn hiện giờ mà nói thì Lục Thiên Phong vẫn không thể uy hiếp Đại Chu chúng ta được. Hơn nữa vì Hà Hoàng xảy ra chiến loạn, nhân khẩu và tài vật đều thiệt hại nghiêm trọng, ba vạn cấm quân đóng tại Hà Hoàng không được cấp dưỡng, nếu như triều đình cấp dưỡng thì sẽ có gánh nặng rất lớn.

Chu Hoàng Đế nói.

- Phụ hoàng! Nhi thần cảm thấy, cho dù cấp dưỡng khó khăn, cũng không nên để Lục Thiên Phong tiếp quản. Theo nhi thần biết, lục đệ khi ở Hội Châu đã chi viện cấp dưỡng cho Hà Hoàng rồi, chỉ cần qua đông xuân thì Hà Hoàng có thể có được nguồn tự cung tự cấp nhất định.

Thái Tử nói ra hiểu biết của mình.

Chu Hoàng Đế lắc đầu, ôn hòa nói:

- Hi Huấn! Con đã từng nghe đến câu nói “Trời cao Hoàng đế ở xa” rồi chứ?

Thái Tử ngẩn ra, gật đầu nói:

- Nhi thần cũng từng nghe nói. Ý muốn nói là pháp lệnh của triều đình đối với những vùng xa không bằng quan lại địa phương gần đó. Thật ra nhi thần nghĩ rằng, Lục Thiên Phong chính là loại quan đó.

Chu Hoàng Đế cười nhạt nói:

- Hi Huấn! Phụ hoàng nói cho con biết, nếu như khi con không tranh giành được thì con phải biết lùi về để bảo toàn lực lượng chứ không nên thiếu biến báo mà tổn thất thực lực của mình.

Thái Tử nghe xong khó hiểu, nói:

- Xin phụ hoàng dạy bảo thêm!

Chu Hoàng Đế gật đầu, nói:

- Hi Huấn! Ba vạn cấm quân đóng tại Hà Hoàng đã từng cùng Lục Thiên Phong chiến đấu ở Hội Châu. Con người Lục Thiên Phong rất giỏi làm lung lạc lòng quân, đặc biệt là sau khi ba vạn quân đóng tại Hà Hoàng, mặc dù do lục đệ của con hạ lệnh chi viện cấp dưỡng cho cấm quân Hà Hoàng, nhưng lại dùng vào tích trữ của Hội Châu. Vì vậy ba vạn cấm quân rất cảm kích với Lục Thiên Phong.

Sắc mặt Thái Tử biến đổi, nói:

- Câu “Không tranh giành được” mà phụ hoàng nói chính là lòng quân của Hà Hoàng sao ạ?

Chu Hoàng Đế gật đầu, nói:

- “Trời cao Hoàng đế ở xa”, nếu như ba vạn cấm quân ở Hà Hoàng lâu sẽ ngày càng thân cận với Lục Thiên Phong. Ngoài ra nếu như Lục Thiên Phong có tâm tạo phản, ba vạn cấm quân kia không phát huy được tác dụng dẹp yên phản động, thì ngược lại sẽ bị Lục Thiên Phong dễ dàng tiêu diệt nuốt gọn.

Thái Tử hiểu gật đầu, Chu Hoàng Đế lại nói:

- Ba vạn cấm quân đóng tại Hà Hoàng, vốn là quân lực đóng tại Kinh Triệu phủ. Trẫm để bọn họ quay về Kinh Triệu phủ, lòng quân tất nhiên sẽ thân cận triều đình. Vì vậy Hà Hoàng chỉ có thể để Lục Thiên Phong tiếp quản, để Lục Thiên Phong “thu dọn” tàn cục của Hà Hoàng, chống đỡ Thổ Phiên cho Đại Chu.

Thái Tử hiểu gật đầu, Chu Hoàng Đế lại nói:

- Mặt khác trẫm rất cần ba vạn cấm quân Tây Ninh quay về đóng tại Kinh Triệu phủ. Ba vạn cấm quân Tây Ninh từng chịu ảnh hưởng của Lục Thiên Phong và lục đệ của con nên đã không còn là bản chất vốn có của cấm quân rồi.

Thái Tử ngẩn ra, nói:

- Ý của phụ hoàng là ba vạn cấm quân Tây Ninh chịu ảnh hưởng không lớn của các công thần?

Chu Hoàng Đế bình thản gật đầu, nói:

- Một đội quân lực theo một vị thống soái lâu thì sẽ thân cận với người đó, điều kiện đầu tiên là thống soái đó am hiểu việc trị quân. Ba vạn cấm quân Tây Ninh là quân lực đã chịu sự thống lĩnh của Lục Thiên Phong và lục đệ của con, nên khi phụ hoàng điều cấm quân Tây Ninh về đóng tại Kinh Triệu phủ, cũng sẽ để Hi Cẩn đến Kinh Triệu phủ nhậm chức đóng giữ, về sau sẽ thống soái quân lực ở đó lâu dài.

- Phụ hoàng muốn để Hi Cẩn đến nhậm chức đóng giữ ở Kinh Triệu phủ sao?

Thái Tử giật mình nói.

Chu Hoàng Đế gật đầu, nói:

- Hi Cẩn mặc dù tuổi còn trẻ nhưng rất có tài năng thống lĩnh quân. Để Hi Cẩn đến Kinh Triệu phủ thống soái mấy vạn quân lực là có lợi với con đó.

Thái Tử nghe xong gật đầu, Chu Hoàng Đế nhìn Thái Tử, nói:

- Hi Huấn! Lục đệ của con là người có tấm lòng nhân hậu, Hi Cẩn sẽ không đối đầu với con đâu. Hiện giờ tai hoạ ngầm của các công thần Đại Chu vô cùng lớn, con cần có người thân cận nhất để phò tá nắm giữ trọng binh.

- Nhi thần hiểu rồi, sẽ không nghi kỵ Hi Cẩn!

Thái Tử trả lời.

Chu Hoàng Đế gật đầu, lại nói:

- Phụ hoàng để Hi Cẩn đến Kinh Triệu phủ nhậm chức đóng giữ, trên thực tế cũng là muốn ổn định Lục Thiên Phong. Hi Cẩn và Lục Thiên Phong từ trước đến nay luôn hòa thuận, nếu như Tấn Quốc Công hoặc Triệu Khuông Nghĩa xuất binh đột kích Kinh Triệu phủ, Lục Thiên Phong chắc chắn sẽ không ngồi im.

Thái Tử nghe xong muốn nói gì nhưng lại thôi, Chu Hoàng Đế ôn hòa nói:

- Phụ hoàng biết con lo lắng điều gì, là sợ Lục Thiên Phong làm phản?

- Đúng là nhi thần lo lắng như vậy.

Thái Tử thừa nhận.

- Lục Thiên Phong sẽ không phải là người đầu tiên làm phản. Nếu như hắn muốn làm phản thì sẽ không đến Khai Phong phủ, nếu Lục Thiên Phong phản loạn thì hắn sẽ mất đi Hà Tây. Hiện giờ hắn cần nhất là trấn an Hà Tây.

Chu Hoàng Đế nói.

Thái Tử gật đầu, đột nhiên hỏi:

- Phụ hoàng, Triệu Khuông Nghĩa thật sự sẽ khởi binh làm phản sao?

- Trẫm sẽ điều động Triệu Khuông Nghĩa, để Triệu Khuông Nghĩa cũng đi Giang Nam. Vì vậy nếu y không muốn mất đi thế lực ở vùng Hán Thủy thì có thể sẽ khởi binh làm phản. Trẫm điều cấm quân Tây Ninh về đóng giữ Kinh Triệu phủ cũng là vì phòng nạn chưa xảy ra này.

Chu Hoàng Đế trả lời.

Thái Tử gật đầu, nhưng lại nói:

- Phụ hoàng! Chỉ e quan tướng cấm quân Tây Ninh cũng thân cận với Triệu thị.

- Nhất định sẽ có, vì vậy trẫm còn điều hai vạn quân Hội Châu đến Kinh Triệu phủ. Hai vạn quân Hội Châu là quân lực của Lục Thiên Phong, có thể giữ cân bằng khả năng tồn tại binh biến.

Chu Hoàng Đế nói.

- Nếu như phụ hoàng để cho quân lực của Lục Thiên Phong đóng giữ ở Kinh Triệu phủ, chỉ sợ cũng có mối họa.

Thái Tử lo lắng nói.

- Trước mắt, cần quân lực của Lục Thiên Phong giữ cân bằng, vì vậy phải mạnh dạn lợi dụng, nếu như quá băn khoăn suy tính thì sẽ được cái này mất cái khác, để lỡ mất cơ hội. Điều mà con nên suy nghĩ đó là giả dụ Triệu Khuông Nghĩa khởi binh, Kinh Triệu phủ còn có thể bảo vệ được không? Thay vì để Triệu Khuông Nghĩa dễ dàng đạt được chi bằng mạo hiểm mượn quân lực để giữ thành.

Chu Hoàng Đế nói.

Thái Tử gật đầu, nói:

- Nhi thần hiểu rồi!

Chu Hoàng Đế gật đầu, chợt cao giọng dặn dò một câu, có người trực ban đi lấy hộp mật tấu đến. Chu Hoàng Đế mở ra, lấy một bản tấu đưa cho Thái Tử. Thái Tử nhận lấy rồi mở ra xem, sau khi xem xong thì kinh ngạc nhìn phụ hoàng.

- Phụ hoàng! Lục Thiên Phong ở Thường Châu Giang Nam, thật sự có thế lực sao?

Thái Tử hỏi.

- Con nghĩ sao?

Chu Hoàng Đế hỏi lại.

Thái Tử lại nhìn mật tấu một chút, nói:

- Phụ hoàng! Mật tấu này là hàng thần quận công Lũng Tây nói. Theo nhi thần biết, những lời của ông ta không thể là giả. Lục Thiên Phong ở Thường Châu có thế lực, bảy phần là thật rồi.

- Trẫm chỉ tin ba phần. Trong bản mật tấu đó rõ ràng là có sự suy đoán, nhưng mấy ngày trước hàng thần ở Giang Nam mật báo rằng Lục Thiên Phong đã đầu hàng Tấn quốc, được phong làm Ngô Vương, vì vậy trẫm có thể tin một nửa. Vì Thường Châu từ xưa là đất Ngô, còn Tấn chủ có thể phong Lục Thiên Phong làm vương tôn có lẽ là vì Lục Thiên Phong có Thường Châu, hoặc là Lục Thiên Phong ở Thường Châu có được trọng binh độc lập.

Chu Hoàng Đế nói.

Thái Tử gật đầu, nói:

- Tên Lục Thiên Phong này, thật sự là không đơn giản!

- Hi Huấn! Việc này con sẽ xử trí như thế nào?

Chu Hoàng Đế hỏi.

Thái Tử suy nghĩ một chút, nói:

- Nhi thần cho rằng, nên coi như không biết, tạm thời không nên để ý đến.

Chu Hoàng Đế gật đầu, nói:

- Nếu Lục Thiên Phong có Thường Châu là thật thì hắn sẽ không giúp Đại Chu tiến lấy Giang Nam. Ngoài ra trẫm cũng không muốn thế lực của Lục Thiên Phong ở Giang Nam phục vụ cho Triệu Khuông Dẫn.

Thái Tử gật đầu, lại hỏi:

- Nếu Triệu Khuông Dẫn đột kích Thường Châu thì sao ạ?

Chu Hoàng Đế mỉm cười nói:

- Không phải con đã nói rồi sao, coi như không biết.

Thái Tử hiểu gật đầu, bởi vì Chu Hoàng Đế thẳng thắn dạy bảo, Thái Tử đã hoàn toàn nhìn nhận huynh đệ Triệu thị là họa nội bộ, còn Thái Tử cũng dấy lên lòng nghi kỵ sâu với Lục Thiên Phong. Trong tiềm thức luôn cảm thấy, Lục Thiên Phong dường như mới là mối họa lớn nhất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.