- Hi Huấn! Trẫm giao Hà Hoàng cho Lục Thiên Phong tiếp quản, còn có một dụng ý nữa, con có biết đó là gì không?
Thái Tử ngẩn ra, nghĩ một lát mới nói:
- Nhi thần nghĩ không ra, xin phụ hoàng chỉ bảo!
- Hà Hoàng để cho Lục Thiên Phong tiếp quản, một là có thể phân tán quân lực của Hà Tây, làm suy yếu quân quyền của Đô hộ Hà Tây, đem một phần quân lực Hà Tây hình thành quân lực mới.
Chu Hoàng Đế nói.
Thái Tử giật mình, nói:
- Dụng ý của phụ hoàng là lo lắng Dương Côn sẽ phát triển lớn mạnh hơn.
- Không chỉ có Dương Côn, còn có Chiết Duy Trung nữa. Trên thực tế Lục Thiên Phong bổ nhiệm Dương Côn làm Đô hộ Hà Tây, Chiết Duy Trung làm Phó Đô hộ Hà Tây, mục đích là để hình thành sự khống chế. Nếu như chia quân lực Hà Tây làm ba phần đóng tại Hà Hoàng và Hội Châu thì có thể phân tán quân lực Hà Tây, hình thành quân lực thế ba chân.
Chu Hoàng Đế nói.
Thái Tử gật đầu, nói:
- Hình thành quân lực thế ba chân, vậy nếu Hà Tây muốn tạo phản thì sẽ rất khó đồng tâm hiệp lực.
Chu Hoàng Đế gật đầu, nói:
- Chức quan Đô đốc Tây Ninh và Đô hộ Hà Tây đều ngang hàng nhau, quân lực Hà Tây chia ra đóng ở Hà Hoàng thì cũng sẽ thoát khỏi sự khống chế của Dương Côn và Chiết Duy Trung.
Thái Tử suy nghĩ một chút, nói:
- Phụ hoàng! Nếu như triều đình bổ nhiệm một bộ phận chức quan của Tây Ninh đô đốc phủ, ví dụ như Phó Đô đốc, không biết có được Lục Thiên Phong chấp nhận không?
Chu Hoàng Đế lắc đầu, nói:
- Lục Thiên Phong có lẽ sẽ nhận, nhưng cũng sẽ gieo tai họa ngầm Lục Thiên Phong làm phản. Làm như vậy sẽ ép Lục Thiên Phong làm phản trước chứ không phải là ngồi yên xem chừng cầu bình an nữa.
Thái Tử gật đầu, nói:
- Ý của phụ hoàng là không muốn để Lục Thiên Phong có cảm giác bị lâm vào nguy hiểm.
Chu Hoàng Đế gật đầu, nói:
- “Ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi”, Lục Thiên Phong không làm phản thì có thể kiềm chế những thế lực khác, hình thành thế cân bằng.
Thái Tử gật đầu, Chu Hoàng Đế uống ngụm trà, lại bình thản nói:
- Để Lục Thiên Phong tiếp quản Hà Hoàng, còn có một dụng ý nữa là có thể nhanh chóng khôi phục lại dân sinh ở Hà Hoàng. Hà Hoàng xa xôi, rất khó dời dân đến đó, nhưng lượng lớn nhân khẩu mà Lục Thiên Phong đã đoạt đi từ Hà Hoàng có thể đổ trở về Hà Hoàng.
- Phụ hoàng! Nếu Hà Hoàng khôi phục dân sinh, đối với Lục Thiên Phong mà nói, chẳng phải là càng thêm mạnh mẽ sao ạ?
Thái Tử lo lắng nói.
Chu Hoàng Đế nhìn Thái Tử, nói:
- Đạo trị quốc, con không nên chỉ mong đợi đối thủ suy yếu mà còn phải để mình trở nên hùng mạnh hơn. Triều đình cường thế, địa phương tất nhiên sẽ có thể thần phục. Đất Hà Hoàng dù sao cũng là quan viên triều đình đến nhậm chức, nếu như Hà Hoàng ngày càng phát triển thì chính là triều đình đang cấp dưỡng cho quân lực Hà Hoàng rồi. Hà Hoàng sản xuất dư thừa cũng có thể quy thuộc cho triều đình sử dụng, ngoài ra đối với triều đình mà nói, nhân khẩu Hà Tây đổ ngược về Hà Hoàng sinh sống là một chuyện tốt.
- Chỉ e Lục Thiên Phong chưa chắc đã để người đổ về đó!
Thái Tử hoài nghi nói.
- Nhất định sẽ có người về đó. Nếu như Lục Thiên Phong đã tiếp quản Hà Hoàng thì hắn sẽ không để nơi đấy trở nên hoang vu.
Chu Hoàng Đế bình thản nói, lời nói mang tính chất khẳng định.
Thái Tử không nói gì, Chu Hoàng Đế nhìn con trai một cái, trong lòng khẽ thở dài. Ông ta cảm thấy tâm thái của Thái Tử khuyết thiếu sự tự tin tranh đấu với Lục Thiên Phong. Lục Thiên Phong tuổi trẻ khiến Thái Tử có sự so sánh về thành tựu đồng lứa, ngoài ra Lục Thiên Phong cũng “mạnh dạn” thống trị Hà Tây, thấy rõ được Lục Thiên Phong là mối họa còn hơn cả Triệu Khuông Dẫn. Nhưng Chu Hoàng Đế cũng hiểu được, Lục Thiên Phong là cầm đao nhưng vẫn chưa ra tay, còn Triệu Khuông Dẫn và một số quân thần đã cầm đao đâm vào “tim” của Đại Chu rồi.
- Phụ hoàng! Nếu Lục Thiên Phong có được thế lực ở Thường Châu, vậy sau này hắn có hô ứng đông tây tạo phản không?
Thái Tử lại hỏi.
- Hô ứng đông tây tạo phản? Thế là thế nào?
Chu Hoàng Đế bình thản nói.
- Nhi thần nghĩ, nếu như Lục Thiên Phong tạo phản, hắn có thể dùng quân lực Thường Châu vượt qua Đại Giang, đột kích Thông Châu, Dương Châu, từ đó đoạt lấy vùng Giang Hoài, hình thành thế hô ứng đông tây với quân lực Hà Tây.
Thái Tử nói.
- Có khả năng đó, nhưng nếu như tự Lục Thiên Phong tạo phản, hắn chưa chắc sẽ dùng đến quân lực Thường Châu. Nếu như quân lực Thường Châu vượt sông đột kích Giang Hoài, một là lâm vào thế cô độc, hai là Thường Châu sẽ trở nên trống rỗng. Vì vậy nếu như Lục Thiên Phong tạo phản, hắn sẽ tiến quân ở Tây Bộ, tiến quân ở đó có thể tiến lùi tự do. Một khi thất thế là có thể lui về Hà Tây, trừ phi Lục Thiên Phong đã binh lâm Khai Phong phủ thì hắn mới có thể từ Thường Châu đột kích Giang Hoài, bởi vì Giang Hoài lúc đó chắc chắn sẽ trống rỗng.
Chu Hoàng Đế ôn hòa chỉ giáo cho suy nghĩ chiến lược của Thái Tử.
Thái Tử nghe xong gật đầu, nói:
- Nhi thần đã suy nghĩ nông cạn rồi!
- Con có hiểu biết về quân sự như vậy là chuyện tốt, sau này đọc thêm một ít quân sử nữa là có thể bày mưu nghĩ kế rồi. Sở dĩ Lục Thiên Phong thiện chiến là do hắn tích lũy lâu ngày mới có được tài năng quân sự đó.
Chu Hoàng Đế khẳng định khích lệ Thái Tử.
Thái Tử gật đầu, nói:
- Nhi thần sẽ cố gắng chăm chỉ hơn nữa.
Chu Hoàng Đế gật đầu, nói:
- Ngày mai con hãy đến tham dự chính sự của Chính Sự đường, phải nghe nhiều nói ít!
- Vâng! Nhi thần nhớ rồi!
Thái Tử cung kính đáp lại, trong lòng cũng sung sướng vô cùng. Thời gian gần đây rõ ràng là phụ hoàng rất hay chỉ bảo cho y nhiều điều, nhiều vấn đề về trị quốc và tình hình triều đình đều dạy bảo phân tích cho, nhưng trước đây thì phụ hoàng chỉ dạy bảo “mơ hồ”, luôn để Tào Vương cùng nghe triều chính. Điều này chứng tỏ phụ hoàng đã vứt bỏ khả năng chọn Tào Vương là người kế vị rồi.
Phụ tử họ lại chuyển sang thảo luận chính trị. Trong lúc nói chuyện, người trực ban bẩm báo ở bên ngoài nói, Công Bộ Viên Ngoại Lang Triệu Tử Hàm tới gặp, Chu Hoàng Đế dặn dò cho ông ta vào.
Rất nhanh đã có một quan viên với gương mặt nho nhã, râu xồm, tuổi chừng hơn bốn mươi bước vào. Ông ta bước vào Noãn Đình liền quỳ trên mặt đất, cung kính nói:
Sau khi Triệu Tử Hàm cung kính đáp lại thì ngồi xuống, có người trực ban vào, đặt ghế vào sau Triệu Tử Hàm, sau đó đi ra ba bước, đứng canh giữ trong Noãn Đình.
- Trẫm truyền Triệu khanh là muốn nói chuyện và tìm hiểu về tình hình của Giang Nam một chút.
Chu Hoàng Đế bình thản nói.
Triệu Tử Hàm ngồi ở trên ghế, thi lễ cung kính nói:
- Xin bệ hạ cứ hỏi, thần biết sẽ nhất định nói.
- Trẫm nghe nói, khanh và Lục Thiên Phong có chút quan hệ?
Chu Hoàng Đế hỏi.
Triệu Tử Hàm sắc mặt biến đổi, cung kính nói:
- Bệ hạ! Thần và Lục đại tướng quân không có quan hệ gì cả, nếu có quan hệ chỉ là tộc huynh của thần ở huyện Thạch Đại, tộc huynh của thần khi còn tại thế từng là Huyện thừa Thạch Đại.
- Vậy khanh có hiểu gì về Lục Thiên Phong không?
Chu Hoàng Đế hỏi.
- Thần chỉ biết đại khái thôi ạ.
Triệu Tử Hàm cung kính nói.
- Ừm! Vậy khanh thấy Lục Thiên Phong là người như nào?
Chu Hoàng Đế hỏi.
- Khởi bẩm bệ hạ! Cách nhìn của thần về Lục Thiên Phong chỉ có thể căn cứ những chuyện thần biết để nói thôi ạ.
Triệu Tử Hàm cung kính nói nhưng để lại đường lui cho mình.
- Khanh cứ nói!
Chu Hoàng Đế nói.
- Cách nghĩ của thần là Lục Thiên Phong là người rất giữ tín nghĩa. Lục Thiên Phong từ huyện Thạch Đại đến Giang Ninh, một trong những nguyên do là áp giải lễ phẩm của tộc huynh cho thần. Đó là một hộp châu báu giá trị mấy vạn bạc, nhưng lúc đó châu báu lại do một tì thiếp giấu đi, không ngờ giữa đường gặp cướp và tì thiếp đã bị giết. Sau khi Lục Thiên Phong phát hiện châu báu thì đã đưa châu báu đến phủ cho thần, chỉ là lúc đó thần không gặp mặt Lục Thiên Phong, sau đó cũng không nghĩ gì thêm nữa.
- Nhưng Lục Thiên Phong cũng là kẻ cả gan làm loạn, hơn nữa cũng tham nữ sắc. Sau khi Lục Thiên Phong trở thành Phò mã ở Giang Ninh, thần vì tự cảm thấy nợ hắn nên sai người thầm đưa hai nô tì đến chuộc tội với hắn. Thật không ngờ hắn lại được đằng chân lân đằng đầu, mở miệng muốn tất cả tì nữ đến từ huyện Thạch Đại. Lúc đó thần rất tức giận, vốn không muốn quan tâm đến nhưng phu nhân của thần khuyên không nên tính toán với hắn. Lúc đó phu nhân của thần làm chủ tặng cho hắn sáu nô tì.
- Sau đó Lục Thiên Phong dẫn quân đến Mao Sơn tiêu diệt thổ phỉ, cũng cả gan làm loạn tịch thu tài sản nhà quan lớn, lại lâm trận chém Huyện Úy Cú Dung, sau đó đến Thường Châu tham chiến, cũng cả gan đoạt binh huyện Tấn Lăng Thường Châu, cướp đoạt lương thực giết rất nhiều người Tiêu thị Thường Châu, và còn khiến Thứ sử Thường Châu tức chết.
Chu Hoàng Đế gật đầu, hỏi:
- Nghe nói Lục Thiên Phong ở Thường Châu áp dụng quan áp ngân khế, khanh có rõ việc này không?
- Thần có biết đến quan áp ngân khế đó, đó là cách thức biến đổi từ vườn đất Thường Châu thành thưởng công, phát cho Việt quốc, vườn đất đó lại nằm trong tay Lục Thiên Phong. Vì vậy hàng binh của Việt quốc chỉ có thể dựa dẫm vào Lục Thiên Phong.
Triệu Tử Hàm trả lời.
- Nói như vậy, Lục Thiên Phong từng rất có thế lực ở Thường Châu.
Chu Hoàng Đế bình thản nói.
- Đúng là từng rất có thế lực, vì vậy quận công Thanh Hà mới muốn đoạt lấy thế lực của Lục Thiên Phong ở Thường Châu. Trương thị ở Thường Châu lại xúi giục Trung Phủ dũng của Lục Thiên Phong, tiếp đó tập kích ba vạn quân Kinh Khẩu ở Thường Châu, sau đó chiếm cả Thường Châu.
Triệu Tử Hàm cung kính trả lời.
Chu Hoàng Đế gật đầu, nói:
- Trẫm hơi mệt, hôm khác sẽ nói chuyện tiếp với khanh!
- Vâng! Thần xin cáo lui!
Triệu Tử Hàm đứng dậy cung kính từ lễ.
Người trực ban lên trước chuyển ghế ra, cùng đi ra ngoài với Triệu Viên Ngoại Lang.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]