Ngày hôm sau sau khi cùng Tiểu Điệp viên phòng, tâm tình của Lục Thất thoải mái ở lại phủ tranh thủ nghỉ ngơi. Hôm qua cùng với Tiểu Điệp cá nước thân mật, hắn cực kỳ sung sướng. Tiểu Điệp sau đó cũng khó mà rời giường, chủ yếu là không dám đi lại, nhúc nhích cũng khiến cho phần dưới đau đớn.
Lục Thất là tay già đời, đương nhiên biết Tiểu Điệp thật sự đau đớn. Trước kia khi ở phủ đô đốc Bình Lương, phá thân A Y Na thật quá khó khăn, nếu không bởi vì không thể chịu nổi mà ngất đi Lục Thất còn cho rằng là A Y Na sẽ chết vì đau. Năm ngày sau đó A Y Na mới có thể hầu hạ Lục Thất, mà Lục Thất quả thật cũng rất thích A Y Na và A Cổ Lan.
Mặc dù đang ở phủ của mình, Lục Thất cũng không thể trốn mãi ở trong phòng, bị Tiểu Điệp 'đuổi' ra khỏi phòng thay đổi khí trời. Thật ra thì sáng sớm Lục Thất đã ra khỏi phòng đi luyện công. Luyện công buổi sáng là thói quen hắn nhất định phải kiên trì không ngừng, trừ khi có chuyện cản trở.
Lục Thất rời khỏi đông viện bắt đầu tản bộ trong phủ. Trong phủ này hắn vẫn còn chưa đi xem qua hết toàn bộ. Từ khi vào phủ, đãi khách ở tiền sảnh, vào ở phía sau phủ rồi thẳng đến chỗ ở của Tiểu Điệp, thật tâm của hắn không hề đem cái phủ này xem xét kỹ lưỡng như một cái nhà.
Tản bộ trong chốc lát, sau khi đi qua một cái cửa hình mặt trăng, thấy mình đang bước vào một khu vườn tuyệt đẹp. Hắn lững thững đi vào khu vườn, đi xem lần này mới phát hiện trong vườn có đình hóng mát, nhà thuỷ tạ, gác ấm, núi giả, hành lang, cầu hình vòm, ao hồ, đá cuội, cây gỗ, tre nứa được bố trí khéo léo, đan xen vào nhau rất dễ nhìn.
Cách bố trí và đặc điểm của cảnh quan trong khu vườn này khiến cho Lục Thất sinh ra một loại cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc. Lục Thất nghỉ chân ở một tòa bát giác trong đình xem xét cảnh quan trong vườn. Trong vườn hơn phân nửa phủ trùm một lớp tuyết mỏng, ngoài đình ao hồ lại kết băng, mọi vật ở trong vườn tràn đầy vẻ tĩnh lặng của mùa đông.
Lục Thất nhìn ngó trong chốc lát chợt khẽ ồ gật đầu. Hắn chợt nghĩ thật ra khu vườn này rất giống lâm viên trong vương cung Tô Châu, chẳng qua là vào đông cho nên nhìn có cảm giác vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.
Trong lòng Lục Thất cảm thấy khó hiểu. Nguyên chủ nhân của cái phủ này có lẽ là một người tao nhã đã từng biết đến vẻ đẹp của Giang Nam, thế nhưng tại sao lại phải bán một cái phủ ở một chỗ tốt như thế này, mà cái phủ này là do Dương Hồng tìm mua, hắn cũng chưa từng hỏi qua Dương Hồng nguyên chủ của tòa phủ này là ai.
Nghĩ đến điều này trong lòng của Lục Thất có điều nghi ngờ. Hắn quay người rời khỏi lâm viên, trở lại đông viện nói với Tiểu Điệp một tiếng, sau đó rời khỏi phủ đi Thanh Phong cư, hắn muốn hỏi Dương Hồng lai lịch của cái phủ một chút.
Buổi trưa đi tới Thanh Phong cư, gã người ở ra mở cửa vừa thấy Đông chủ đến, liên tục không ngừng cúi đầu khom lưng. Lục Thất mỉm cười gật đầu đáp lại, cất bước đi vào Thanh Phong cư. Sau khi tiến vào đã nhìn thấy Dương Hồng ở phía sau quầy. Dương Hồng vừa thấy Đông chủ đến vội bước vòng ra. Lục Thất xua tay ra hiệu, trực tiếp đi lên lầu hai, Dương Hồng vội vàng đi theo.
Đến lầu hai tiến vào một căn phòng lịch sự, Lục Thất bảo Dương Hồng ngồi, sau đó hỏi:
- Dương chưởng quầy, hôm qua ta không nhìn thấy Hương Nguyệt. Hương Nguyệt có đến phủ Vệ Quốc Công không?
Dương Hồng mỉm cười, nói:
- Hương Nguyệt tiểu thư là tỷ muội của Thập tứ tiểu thư, theo tập tục hôn lễ của Phủ Châu nơi đó, nếu không có của hồi môn, tỷ muội không thể theo cùng đến nhà chồng, nếu không thì sẽ có đi không có về trở thành của hồi môn.
Lục Thất ngẩn ra, nói:
- Ta cũng không biết có loại tập tục hôn lễ này, chắc là tập tục hôn lễ của người Đảng Hạng.
- Đúng là tập tục hôn lễ của người Đảng Hạng, tuy nhiên ở phủ Khai Phong cô gái xuất giá thân nhân ở nhà mẹ đẻ cũng không thể đi đến nhà chồng. Ở cả hai nơi cô gái đều phải một mình đến nhà chồng. Hương Nguyệt tiểu thư là thân nhân của Dương phủ, không thể đến phủ Vệ Quốc Công.
Dương Hồng mỉm cười nói.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Làm phiền Dương chưởng quầy báo lại cho Hương Nguyệt một chút, nếu như buồn bực thì hãy đến phủ trò chuyện với tỷ tỷ của nàng.
Dương Hồng ngẩn ra, lập tức gật đầu nói:
- Đông chủ yên tâm, tiểu nhân sẽ đích thân báo cho cô ấy biết.
Lục Thất gật đầu, nói sang chuyện khác:
- Dương chưởng quầy, ngươi mua được cái phủ thật tốt. Hôm qua ta đi quan sát một vòng có chút khó hiểu là ai đã đồng ý bán cái phủ tốt như vậy.
- Đông chủ, cái phủ ấy là do quan phủ tịch thu đấy, hơn nữa cũng không phải là tiểu nhân tìm mua, là Vũ Vi Công chúa điện hạ mua giúp.
Dương Hồng hồi đáp.
Lục Thất nghe xong không ngờ, nói:
- Là Công chúa Vũ Vi mua giúp?
- Đúng vậy ạ, Đông chủ đã từng cho người tới nói bảo tiểu nhân giúp Công chúa điện hạ sắp đặt việc mua phủ Tây Tấn Hầu.
Dương Hồng hồi đáp.
Lục Thất nghe xong không nói gì, hắn cho người truyền lời như vậy chẳng qua là vì biểu hiện thành ý dựa vào Chu quốc. Lúc ấy hắn cho rằng Công chúa Hương Hà sẽ không thể nào xuất cung mua nhà cửa gì, mà Công chúa Vũ Vi có thể tham dự việc sắp đặt mua phủ thật là khiến hắn không ngờ.
- Nguyên chủ của phủ là ai?
Lục Thất hỏi.
- Nguyên chủ là Thuận Vương Việt quốc, trước kia là con trai thứ mười ba của Hoàng đế Việt quốc, từng được bệ hạ Đại Chu phong chức quan làm Tán Kỵ Thường Thị. Về sau lại nghe tin Việt quốc xưng thần với Tấn quốc, Hoàng Đế Bệ hạ liền hỏi tội Thuận Vương Việt quốc, tịch thu gia tài ở phủ Khai Phong, nghe nói là giáng chức đến Đại Châu làm Chủ bộ ghi chép.
Dương Hồng hồi đáp.
Lục Thất nghe xong giật mình, hỏi hắn:
- Cái phủ ấy là do Thuận Vương kia tự mình xây dựng sao? Xây đã được mấy năm?
- Là do chính tay Thuận Vương xây dựng từ ba năm trước đây. Năm đó Thuận Vương kia trên thực tế chính là con tin, tuy nhiên từ khi Việt quốc mang đến rất nhiều của cải và nữ nhân, nghe nói là không hài lòng với cái phủ mà bệ hạ ban cho liền tự mình xây phủ, đúng là xây xong vô cùng đẹp đẽ.
Dương Hồng hồi đáp.
Lục Thất gật đầu, lúc này đã hiểu, cái phủ ấy là do vương tôn Việt quốc tạo ra cho nên có cảnh quan của lâm viên Tô Châu. Tuy nhiên trong lòng Lục Thất lại có chút oán trách Chu Hoàng đế, cảm thấy Chu Hoàng đế không khỏi quá mức thực tế, đối với người chủ động quy hàng lại không thể khoan dung đối xử tử tế. Tuy nhiên Thuận Vương kia lại sống cuộc sống xa hoa ở phủ Khai Phong chỉ sợ là rất không may đã trở thành dê béo trong mắt của Chu Hoàng đế.
Lục Thất bảo Dương Hồng mang tới hai món ăn và một bầu rượu. Hắn ở trong gian phòng trang nhã này tự ăn tự uống. Trong lúc ăn hắn nghe được có khách đến ở ngay phòng bên cạnh. Hắn tai thính mắt tinh nghe rất rõ ràng, từ tiếng xưng hô của những người khách này biết được chính là một đám quan viên.
- Mời Hàn Hầu gia ngồi.
Một người lịch sự nói.
- Thanh Phong cư, ta nhớ đây chính là sản nghiệp của phủ Định Quốc Công, thì ra lại là Thanh Phong tửu lâu.
Một giọng nam nói.
- Trí nhớ của Hầu gia thật tốt, nơi này vốn là của phủ Định Quốc Công đấy, hiện giờ bị Lục Thiên Phong, ồ, Lục Thượng thư mua.
Người còn lại hồi đáp.
- Cái tên Lục Thiên Phong này bổn quân nghe tới rất nhiều, có cơ hội thật muốn gặp để xem có bộ dạng gì.
Hàn Hầu gia nói.
Lục Thất nghe vậy hơi nhíu mày, cảm thấy trong giọng điệu của Hàn Hầu gia kia có vẻ không tốt, không khỏi nghiêng tai chú ý, lại nghe người còn lại nói:
- Thật ra Lục Thượng thư là một nhân vật nổi danh, Hầu gia gặp hắn không khó, tuy nhiên cố gắng đừng thất kính với y, bởi vì Lục Thượng thư hiện giờ rất gần gũi với vua.
- Nếu nói là gần gũi với vua thì Hàn Hầu gia đã nhiều lần lập công lớn cho Đại Chu vẫn luôn là công thần mà bệ hạ tín nhiệm nhất.
Có một người chợt tiếp lời nói.
Lục Thất nghe xong đã đoán được Hàn Hầu gia này là người nào. Hắn nghiêng tai nghe chốc lát, mơ hồ đã biết được hai người đang nói chuyện với Hàn Hầu gia là ai. Dường như là quan viên có liên quan đến Thái tử, hai người kia mở tiệc chiêu đãi Hàn Hầu gia là vì đón tiếp Hàn Hầu gia.
Lục Thất cũng không nghe được nhiều tin tức lắm. Hắn tiếp tục vừa ăn vừa uống rượu. Ăn xong rồi rời khỏi phòng đi gặp Dương Hồng. Gặp Dương Hồng ở phía sau lầu một, hỏi thăm Hàn Hầu gia là ai, nói là Hàn Hầu gia kia khi đề cập tới tên Lục Thiên Phong dường như với giọng điệu không tốt.
Dương Hồng vừa nghe liền hiểu được, hồi đáp:
- Đông chủ nói Hàn Hầu gia, tên là Hàn Thông, tước phong là Trung Dũng hầu, là một vị khai quốc công thần của Đại Chu. Chẳng những Hàn Hầu gia có thể thiện chiến mà còn rất am hiểu chuyện công bộ. Hiện giờ bên ngoài phủ Khai Phong chính là do Hàn Hầu gia chủ trì xây dựng thêm, Hàn Hầu gia là vì bảo vệ nghĩa quân Tiết Độ Sứ, Thiểm Châu Thứ sử, bộ quân ti phó Đô Chỉ Huy Sứ, Binh bộ Thị lang.
Lục Thất gật đầu, Dương Hồng lại nói:
- Hôm nay đến cùng với Hàn Hầu gia có tân khách và chiêm sự của Thái Tử, những người khác là quân tướng của Hàn Hầu gia.
Lục Thất gật đầu, hỏi cặn kẽ những chuyện mà Hàn Thông đã trải qua mới biết trước kia Hàn Thông đã từng cùng với Chu Hoàng Đế tham dự cuộc chiến Cao Bằng. Sau một tiếng trống thắng lợi làm tinh thần hăng hái thêm tiến công tới thành Thái Nguyên, Hàn Thông ở ngoại thành Thái Nguyên dùng phương pháp đào địa đạo công phá thành Thái Nguyên.
Đã biết được lai lịch của Hàn Thông, Lục Thất càng cho rằng Chu Hoàng đế sẽ dụng binh với Thái Nguyên vào năm sau, hơn nữa rất có thể chỉ dùng Hàn Thông làm chủ soái. Tuy nhiên các quan viên của cung Thái Tử mở tiệc đón mừng Hàn Thông khiến cho Lục Thất cảm thấy Hàn Thông được điều đến phủ Khai Phong này chỉ sợ không chỉ là vì tiến công Thái Nguyên, rất có thể sẽ trở thành Thống soái tối cao của cấm quân kinh thành.
Lục Thất rời khỏi Thanh Phong cư, thản nhiên đi dọc theo phố Mã Hành đi về phía nam. Trong lòng của hắn nghĩ nếu Chu Hoàng đế dùng Hàn Thông thay thế Triệu Khuông Dẫn làm Điện tiền đô kiểm, vậy thì họ Triệu sẽ mặc kệ hay sao?
Nếu như họ Triệu vẫn để cho Chu Hoàng Đế tùy ý đoạt lại thế lực, hậu quả sẽ là càng ngày càng bị động. Nếu như Chu Hoàng đế hoàn toàn nắm trong tay quân lực của phủ Khai Phong vậy thì bước tiếp theo sẽ là đối phó với Triệu Khuông Nghĩa đang đóng quân ở Hán Thủy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]