Chương trước
Chương sau
Dọc đường đi, Lục Thất không ngừng tính toán, năm sau Chu hoàng đế rất khả năng sẽ tiến thủ Thái Nguyên, đến lúc đó Triệu Khuông Dẫn sẽ lựa chọn như thế nào? Để mặc Tấn quốc công ở Thái Nguyên bị giết, hay là tạo phản khởi binh, nếu để mặc Tấn quốc công bị giết, Triệu Khuông Nghĩa khả năng là muốn tiến thủ Kinh Châu, một khi tiến thủ Kinh Châu, là có thể giành được nhiều thực lực và uy vọng hơn nữa.

Hết thảy đều là giả tưởng, nhưng lại không thể không phòng ngừa chu đáo, Lục Thất về đến phủ trạch, lập tức gọi hai mươi hộ vệ đến, sắp xếp cho các hộ vệ ăn tết xong, rời khỏi Phủ Khai Phong đến Tây bộ truyền đạt quân lệnh hắn tra xét được, hắn muốn nắm được động thái của quân lực các nơi, lúc trước, Lục Thất đã sắp xếp rất nhiều trinh sát đóng cọc các nơi.

Sắp xếp xong công việc, Lục Thất một mình đi tham dự tế tổ, trong phủ trạch vốn đã xây dựng từ đường cung phụng tổ tiên, gọi tắt tổ đường, các nhà giàu tất có tổ đường tồn tại, cổ nhân thích kính tổ tông nhất, sợ nhất là đoạn tuyệt hương hỏa.

Mọi cống phẩm đều đã được bày lên, Lục Thất bái tế rất đơn giản, chính là hắn ở trước, phía sau bốn vị phu nhân đứng song song, đợi Lục Thất cầm hương khấn vái xong, nhất tề quỳ lạy linh vị phụ thân Lục Thất, lạy xong đứng dậy cung kính cắm hương.

Rời khỏi tổ đường, Tiểu Điệp mới dịu dàng cười nói:

- Thiên Phong, nô đã lựa chọn trạch viện cho Vũ Vi và Hương Hà, chàng đến thăm chỗ ở Vũ Vi trước nhé.

Lục Thất nghe xong thân tâm dị thường, ý tứ của Tiểu Điệp, rõ ràng là cho hắn cùng Vũ Vi cơ hội thân thiết, hắn mỉm cười yếu ớt gật đầu, ôn hòa nói:

- Vũ Vi, ta đến chỗ nàng.

Vũ Vi xấu hổ gật gật đầu, im lặng rời đi, Lục Thất sải bước đi theo, cung nhân Tuyết Nga cũng đi theo họ, ba người trước sau nối đuôi nhau, Vũ Vi đi thẳng, cũng không cùng Lục Thất nói chuyện, cuối cùng bước vào một trạch viện, trạch viện cũng là Đông viện, chỉ có điều là nhị tiến Đông viện, phía sau Đông viện của Tiểu Điệp.

Đi thẳng vào phòng chính, Lục Thất lập tức cảm nhận được hơi nóng đập thẳng vào mặt, trong phòng đã đốt sẵn lửa, nhìn kĩ, bố cục và vật dụng phòng ngoài, đều giống hệt như chỗ ở của Tiểu Điệp.

- Tiểu Điệp tỷ tỷ đúng là cẩn thận chu đáo, phòng này sớm đã được chuẩn bị trước.

Vũ Vi ôn nhu nói.

Lục Thất gật đầu, lại thấy Vũ Vi cởi lớp áo ngoài, lộ ra lớp váy thêu hình mẫu đơn, mắt nhìn lệ nhan mái tóc, trong thục nhã tán phát khí tức minh mị, Lục Thất nhìn mà có chút khó thở.

- Tuyết Nga, vào bên trong sửa sang một chút.

Vũ Vi dịu dàng phân phó.

Tuyết Nga đáp nhẹ, đi qua nhận áo khoác của Vũ Vi đi vào trong phòng, Lục Thất cũng sải bước đến gần Vũ Vi, mỉm cười yếu ớt nói:

- Vũ Vi, nàng chính là mẫu đơn mỹ nhân.

Vũ Vi đỏ mặt ngượng ngùng, nhỏ giọng nói:

- So với Tiểu Điệp tỷ tỷ, thiếp tuyệt đối không bằng.

- Tiểu Điệp là điệp chi lệ, nàng là hoa hoàng chi mỹ, có thể được làm bạn với các nàng, là phúc khí của ta.

Lục Thất mỉm cười yếu ớt nói.

Vũ Vi má ngọc đỏ bừng, cụp mắt không nói, Lục Thất giơ tay đỡ lấy cánh tay Vũ Vi, lại giơ tay kéo Vũ Vi vào lòng, cúi đầu hôn xuống, môi vuông ấn lên môi hồng, Vũ Vi ngâm lên khe khẽ, tay ngọc nắm lấy áo bào trước ngực Lục Thất.

Một lúc lâu sau, Lục Thất mới rời khỏi môi Vũ Vi, Vũ Vi xấu hổ giơ tay đánh yêu Lục Thất một cái, Lục Thất trái tâm xao động, thân thể nhanh chóng xuất hiện dấu hiệu hưng phấn, nhưng vẫn lý trí đè nén xuống, cùng vị công chúa minh mị này tán tỉnh thì được, nhưng không thể vượt qua.

Không ngờ thân thể Vũ Vi đột nhiên rời khỏi hắn, một bàn tay ngọc giật giật tay áo Lục Thất, kéo Lục Thất đi vào trong phòng.

Vào trong phòng, Lục Thất không khỏi ngây người, trong cơ thể cũng dâng lên một ngọn lửa thú tính, thì ra ở trong phòng, bên giường gấm đã đứng sẵn một vị mỹ nhân trần như nhộng, mỹ nhân cúi đầu nhìn xuống, thân thể trắng tuyết xinh đẹp, có chút e thẹn cuộn mình.

Vũ Vi xoay người tựa vào trong lòng Lục Thất, Lục Thất vô thức giơ tay ôm lấy nàng, cúi đầu nhìn xuống, dừng một chút ôn hòa nói:

- Vu Vi, sao nàng lại để Tuyết Nga làm vậy?

- Thiên Phong, nô rất muốn có con, chàng có bằng lòng cho nô không?

Vũ Vi dán mình vào ngực Lục Thất, ngượng ngùng nói.

Lục Thất bị khiêu khích cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng sự chủ động của Vũ Vi ngược lại khiến hắn có chút do dự, mắt hắn vô thức nhìn về phía Tuyết Nga bên giường gấm, Tuyết Nga cũng đang nhìn trộm hắn, bốn mắt chạm nhau, Tuyết Nga giống như bị dọa vội vã cúi đầu, Lục Thất mỉm cười từ bỏ do dự, khom lưng duỗi tay ôm lấy Vũ Vi, sải bước đi về phía giường gấm.

Hôm nay, hai vị công chúa tế xong tổ vốn phải trả về, lại lưu lại Tây Tấn quận công phủ qua đêm.

Sáng ngày kế tiếp, Lục Thất hộ tống Vũ Vi và Chiết Hương Nguyệt trở lại hoàng cung, đến Đông Hoa Môn thì dừng bước, Lục Thất tâm trạng không tệ trở lại gia trạch, Vũ Vi sau khi nhập cung, chính là đi tìm Chu hoàng đế trước.

Chu hoàng đế đang cùng quý phi nghỉ ngơi ở Dưỡng Tâm Điện, biết Vũ Vi xin gặp, Chu hoàng đế lập tức rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, cùng con gái tản bộ trong cung.

Cha con đi được một lát, Chu hoàng đế ôn hòa nói:

- Vũ Vi, con ở chỗ Lục Thiên Phong, có tốt không.

- Cũng không tốt lắm, phò mã có chút vô lễ, hắn bắt con gái ở nội trạch tôn sùng Lâm Tiểu Điệp làm tỷ tỷ, con gái không tiện bác bỏ.

Vũ Vi giọng điều ủy khuất nói.

- Hắn làm như vậy, mặc dù có thất thần lễ, nhưng hắn tôn sùng phát thê, cũng không có gì đáng trách.

Chu hoàng đế ôn hòa nói.

- Phụ hoàng cũng nghiêng về phía hắn.

Vu Vi oán giận nói.

Chu hoàng đế mỉm cười, nói:

- Chính hắn nói, con rể chính là một nửa con trai, hắn cùng hai người con gái của trâm kết nhân duyên, trẫm đương nhiên phải coi trọng hắn.

- Hắn nói bậy, phụ hoàng không coi là thật chứ?

Vũ Vi kinh ngạc nói.

- Tuy là nói bậy, nhưng quả thật có đạo lý của hắn, trẫm vì hạnh phúc của hai con, đã suy nghĩ rất nhiều.

Chu hoàng đế lắc đầu khẽ nói.

Vũ Vi im lặng, đi thêm năm sáu bước, đột nhiên nói:

- Phụ hoàng, trên người Lục Thiên Phong, không có vết thương nào.

- Ồ, là con tận mắt nhìn thấy?

Chu hoàng đế ôn hòa hỏi lại.

Vũ Vi hai má đỏ bừng, gật đầu nhỏ giọng nói:

- Là con gái tận mắt nhìn thấy, hôm qua, con gái tuân mệnh phụ hoàng, đã cùng hắn viên phòng.

Chu hoàng đế bình tĩnh gật đầu, Vũ Vi lại nhỏ giọng hỏi:

- Phụ hoàng tại sao lại muốn biết trên người Lục Thiên Phong có vết thương hay không?

- Phụ hoàng là nghe nói, Lục Thiên Phong từng bị trọng thương, cho nên muốn biết vết thương trên người hắn nghiêm trọng cỡ nào.

Chu hoàng đế ôn hòa nói.

- Phụ hoàng là muốn tìm phương pháp trị thương?

Vũ Vi kinh ngạc nói.

Chu hoàng đế gật đầu, Vũ Vi vội vàng nói:

- Con gái chưa có hỏi hắn, con gái có thể đi hỏi hắn.

Chu hoàng đế lắc đầu, nói:

- Lục Thiên Phong sẽ không nói thật cho con biết đâu, phụ hoàng biết nguyên do hắn có thể trị thương.

- Phụ hoàng, nguyên do hắn có thể trị thương là gì?

Vũ Vi nhỏ giọng hỏi.

- Hắn có lẽ đã dùng một loại đan dược kỳ dị, loại đan dược đó xuất xứ từ Mao Sơn, trẫm sẽ phái người đi tìm, cho nên con không được hỏi Lục Thiên Phong, nếu con hỏi rồi, sẽ khiến hắn cảm thấy con tâm địa bất lương, từ đó mà chán ghét con.

Chu hoàng ôn hòa nói.

Vũ Vi gật đầu, Chu hoàng đế thì lại âm thầm lắc đầu, hắn không để con gái đi hỏi, chủ yếu là không muốn kinh động Lục Thiên Phong, hắn cần Lục Thiên Phong an phận, hơn nữa hắn từ miệng người khác biết được Lục Thiên Phong từng nói dùng bảo dược trị thương, hắn cũng tin đan dược trị thương kéo dài tuổi thọ là có thật, bằng không hắn đã không nuôi mấy bị đan sư tiên thiên công, nhưng dan dược do mấy vị đan sư đó luyện ra, hắn căn bản không dám dùng.

Ngoại trừ cách giải thích đan dược trị thương, Chu hoàng đế căn bản không tin Phật quang bảo vệ, bất tử kim cương gì đó, thôi quan sống tại Hà Tây chính là viết cho Chu hoàng đế như vậy, Chu hoàng đế thông qua ngự sử và thôi quan do triều đình bổ nhiệm, nắm bắt hết thảy tình hình Hà Tây.

- Phụ hoàng, sau này nếu phò mã giao lại Hà tây, sẽ không việc gì nữa chứ?

Vĩ Vi cẩn trọng hỏi.

Chu hoàng đế lắc đầu, thấp giọng nói:

- Vũ Vi, câu hỏi của con không có ý nghĩa gì cả, Lục Thiên Phong căn bản sẽ không giao Hà Tây, hắn muốn hai thứ, một là có thể trở thành chủ nhân Hà Tây, hai là Trung Nguyên rơi vào loạn chiến, hắn sẽ tranh giành Trung Nguyên.

- Nghĩa là phụ hoàng không thể dung tha cho hắn.

Vũ Vi phiền muộn nói.

- Con nói như vậy là bất công rồi, phụ hoàng đối với Hà Tây, ngay từ bên đầu đã coi như Hà quốc thứ hai, hoặc là Chiết thị thứ hai, phụ hoàng cũng gả con cho Lục Thiên Phong, trên thực tế chính là một kiểu hòa thân, Lục Thiên Phong là một nhân vật am hiểu thời thế, hắn dám đến Phủ Khai Phong, chính là biết trẫm vì đại cục sẽ không giết hắn, đợi đến lúc trẫm có thể giết hắn, hắn sớm đã chạy về Hà Tây rồi.

Chu hoàng đế ôn hòa nói.

- Phụ hoàng nếu không để hắn rời đi, hắn sẽ không đi được.

Vũ Vi nhỏ giọng nói.

Chu hoàng đế nghe xong lắc đầu, nói:

- Con vẫn chưa nghe hiểu, Lục Thiên Phong là một nhân tinh, đợi phụ hoàng có thể công khai hạn chế hắn xuất thành, hắn đã không ở Phủ Khai Phong nữa rồi, cho dù bây giờ, hắn muốn xuất thành, trẫm cũng có thể phái người giam giữ hắn sao? Trẫm nếu có hành động giam giữ hắn, sẽ đem hắn đẩy vào đội ngũ nghịch thần, ngoài ra Lục Thiên Phong là đại công thần mở mang bờ cõi, trẫm nếu bất lợi cho hắn, sẽ khiến lòng người hoang mang, thần dân đều đang lo lắng, Tây bộ sẽ nổi lên chiến sự.

- Con gái hiểu rồi.

Vũ Vi nhỏ giọng đáp.

- Vũ Vi, đối với chuyện của Lục Thiên Phong, con không cần nghĩ nhiều, phụ hoàng sẽ vì con và Hương Hà cân nhắc.

Chu hoàng đế từ ái ôn hòa nói.

- Con gái tạ ơn phụ hoàng quan tâm.

Vũ Vi dịu dàng nói tạ ơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.