Đám người bị bỏ quên nãy giờ, không biết là ai phản ứng đầu tiên hô lớn: "Mạt tướng tham kiến Vương phi,
Vương phi vạn phúc kim an."
"Chúng tướng sĩ tham kiến Vương phi! Vương phi vạn phúc kim an." Mạc Gia Quân buông vũ khí, nghiêm túc quỳ xuống hành lễ.
Mạc Ảnh Quân quay đầu, kéo nàng đứng ngang hàng với hắn. Hưởng vạn quân quỳ lại, Thời Quân Dao có chút thụ sủng nhược kinh, vội nói một câu không cần đa lễ.
"Chúc mừng Vương gia, Vương phi đoàn tụ" Phó tướng lên tiếng chúc mừng, sau đó vô số lời chúc mừng vang lên.
"Chúc mừng Vương gia, Vương phi khổ tận cam lai!"
Giữ những lời nói lớn vang vang, một giọng nói be bé vang lên: "Còn con nữa!"
Thời Quân Dao bây giờ mới nhớ tới nữ nhi bị hai người bỏ quên một bên. Nhất thời có chút xấu hổ, nàng đón lấy bé từ tay Thời Vân Triệt, chưa kịp ôm thì Mạc Ảnh Quân đã tiếp lấy, Mạc Ảnh Quân ôm bé bế lên.
Thời Quân Dao hướng Thời Vân Triệt hành lễ: "Đại ca!" Mắt nàng ươn ướt, mới qua ba năm mà đại ca nàng đã trưởng thành lên nhiều, nét non nớt trên mặt đã không còn thấy. Thời Vân Triệt qua vài năm thăng trầm có một vẻ đẹp chín chắn, ánh mắt cũng sắc bén hơn. Mảnh dịu dàng duy nhất của hắn là nàng, trong đôi mắt ấy hiện ra sự hạnh phúc, mọi người cũng thấy đôi mắt Thời Vân Triệt sáng lấp lánh trở lại sau ba năm u uất.
"Muội tỉnh rồi!" Thời Vân Triệt mắt cũng nóng lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-phi-bi-trao-doi/3724336/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.