Cùng lúc đó tin tức Mạc Ảnh Quân chiến thắng thống nhất được Giang Sơn đã truyền về tới kinh thành. Hình ảnh hắn một người một sói đem quân san bằng Hung Nô như hiện ra trước mặt mọi người. Cả kinh thành bỗng chốc lại rơi vào một cảm giác kỳ quái, trôi qua mấy ngày vẫn chưa có động tĩnh gì, Mạc Phong Nhiên đối với thắc mắc của Mạc Phong Thành cười nhạt nói: "Đám đại thần đó đang suy tính xem nên chọn phe nào!" 3°
Mạc Ánh Quân đã san phẳng bốn tiểu quốc chỉ trong vòng hai năm, ba năm rồi qua đi từ ngày Mạc Phong Tức bị phế Mạc Hi vẫn chưa có Quân chủ. Một đất nước không có Quân chủ có thể làm tới mức này quả là điều sử sách khó thấy, không phải trong triều không có nghị luận. Không ít lần có một số kẻ âm thầm xúi giục Mạc Phong Nhiên loại bỏ Mạc Phong Thành, nhân lúc Mạc Ảnh Quân không có ở đây ngồi vững ngai vàng, xây dựng quân đội, tới khi Mạc Ánh Quân bận không kịp thở ở biên quan trở về thì mọi chuyện đã xong, hắn cũng chẳng thể lớn lối như trước. Và ngược lại cũng có người xúi giục Mạc Phong Thành như thế.
Không ai cho rằng Mạc Ảnh Quân thật sự có thể thắng nhanh như thế. Họ nghĩ sau khi Mạc Ảnh Quân trở về không chết thì cũng đại thương nguyên khí, Mạc Gia Quân cũng sẽ bị tổn thất rất nhiều, lúc này họ có thể không cần nghe Mạc Ảnh Quân kiểm soát nữa. Mạc Ảnh Quân đã chứng minh cho họ thấy, hắn chẳng những có thể làm, còn có thể giảm thiểu thương vong cho quân mình xuống thấp nhất có thể. (3°
"Đệ đã có tính toán gì chưa?"
Mạc Phong Thành không hiểu ý của Mạc Phong Nhiên, tính toán của huynh đệ bọn họ quan trọng sao? Mạc Ánh Quân sẽ nghe theo tính toán của bọn họ chắc.
Mạc Phong Nhiên cười nhạt: "Ta và đệ ai làm Hoàng đế trong mắt Mạc Ảnh Quân đều như nhau cả thôi." Mạc
Phong Nhiên cho rằng Mạc Ánh Quân chẳng quan tâm Mạc Hi bao nhiêu đâu, ai làm Hoàng đế đối với Mạc Ánh Quân cũng chẳng quan trọng đến thế.
Mạc Phong Thành trước đó đồng ý hợp tác với Mạc Phong Nhiên chỉ vì muốn cho bản thân một chỗ đứng chưa từng nghĩ tới việc làm Hoàng đế. Đến giờ cũng chẳng nghĩ tới, Mạc Phong Thành nghĩ Mạc Phong Nhiên hợp làm
Hoàng đế hơn hắn. Mạc Phong Nhiên sát phạt quyết đoán, giải quyết công việc cũng rất rõ ràng. Trên người Mạc Phong Nhiên có một loại khí chất khiến người ta vô thức bị thuần phục, Mạc Phong Thành biết mình còn kém rất nhiều.
Mạc Phong Nhiên vỗ vai Mạc Phong Thành: "Đệ cũng không cần hạ thấp bản thân, đệ thử so sánh bản thân với vài năm trước đó! Đệ không thua kém bất kỳ ai nên đừng coi thường chính mình." Mạc Phong Nhiên cùng Mạc Phong Thành đồng hành cùng nhau hơn 4 năm, Mạc Phong Thành là một viên ngọc sáng bị phủi bụi nhiều năm vẫn không thể vùi dập đi tài hoa của hắn. Chỉ có điều làm Hoàng đế thì Mạc Phong Thành còn thiếu một chút quyết đoán, phải nói rằng Mạc Phong Thành rất dễ mềm lòng. Mà làm Hoàng đế thì không thể mềm lòng.....
"Đệ lo mình đảm đương không nổi!"
"Có một số vị trí không phải sinh ra thuộc về ai, cũng chẳng có ai sinh ra để ngồi vị trí đấy. Làm tốt hay không, thời gian sẽ có trả lời." Cho dù làm không tốt thì cũng không có ai giám chỉ trích. Bản thân những người sinh ra trong hoàng thất vốn đã mang một trọng trách của riêng mình, đứng đúng vị trí ngồi đúng vị trí sẽ không có sơ xẩy nhưng một khi đã sai chỉ có thể sai tới cùng. Con đường mà họ đi một khi quay đầu hoặc do dự thì sẽ là thịt nát xương tan.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]