Đông Ca đã ngồi ở đình mát rất lâu, sau đó trở về phòng thu dọn đồ đạc. Nàng viết một bức thư để lại, không một lời từ biệt rời đi, Đồng Ca đã đứng nhìn Vương phủ một lúc lầu, lúc quay đầu trền tóc nàng có thêm một chiếc trâm cài xinh đẹp. Phải tới ngày hôm sau, thị nữ phát hiện đồ ăn đem tới nàng không dùng mới biết nàng đã rời đi. Thị nữ mang theo thư nàng để lại giao cho Vệ Tấn, Vệ Tấn thở dài: "Buông bỏ được cũng tốt!" Sau đó cho người gửi thư đó đến chỗ của Hứa Quân Dao. Vệ Tấn suy tư một hồi, lại thêm một người rời đi, phủ này còn ai sẽ ở lại cơ chứ?
Vũ Nương nhận được thư, đã ngồi cạnh giường đọc cho Hứa Quân Dao nghe. Trong thư Đông Ca kể lại thời gian còn làm ảnh vệ, cả quá trình nàng ấy cải nam trang trà trộn vào đó. Thực ra Đông Ca không phải lãnh đạm như mọi người vẫn nghĩ, nàng ấy cũng từng động lòng, Đông Ca từng thích Hàn Anh. Nhưng vì Hàn Anh đầu gỗ không hiểu phong tình nên đã làm cho Đông Ca nguội lạnh, coi hắn là huynh đệ mà đối đãi. Đã rất lâu trước khi
Hứa Quân Dao xuất hiện, chẳng mấy ai đối đãi với Đông Ca như một cô nương cả, vì nàng ấy quá mạnh mẽ chăng. Cuối thư Đông Ca xin lỗi vì đã không làm tròn trách nhiệm bảo vệ nàng, còn nói đã có nam nhân coi nàng ấy là nữ nhần mà đổi đã đãi, di ngồn của hẳn là mong nằng bình yên tránh xa chém giết, ".....nên Đông Ca không thể tiếp tục bầu bạn và bảo vệ Vương phi! Vương phi khi tỉnh lại có thể nói một lời tha thứ cho Đông Ca không từ mà biệt không?"
Vũ Nương đọc đến đây đã nghẹn ngào, Đông Ca là cô nương mạnh mẽ, trong mắt mọi người vậy nên đôi khi cũng quên mất nàng ấy cũng chỉ là một cô nương bình thường. Vũ Nương tự trách đã không quan tâm Đông Ca nhiều hơn. Vũ Nương nắm tay Hứa Quân Dao: "Vương phi người có nghe thấy gì không? Đông Ca đi rồi, lúc đi vẫn chỉ canh cánh sợ người trách cứ!" Vũ Nương đang chìm trong đau thương bỗng giật mình. "Vương phi, người... người khóc sao!" Vậy là nàng nghe thấy...Vũ Nương gạt nước mắt gọi Miên Miên. Ngay lập tức đi tìm La Thần y, có thể nghe thấy tức là có hy vọng tỉnh lại.
Còn về Hứa Quân Dao nàng vẫn chưa từ trong đau thương đi ra. Cảm giác tội lỗi với gia đình với người ba mà nàng luôn trách móc nhiều năm, bây giờ xem lại mới biết chính mình mới là kẻ tội đồ. Bỏ qua nhiều sự yêu thương đến thế......
Nam tử áo đỏ cùng Yêu Oanh đứng bên ngoài nhìn vào. Nam tử áo đỏ thở dài nói: "Nàng ta vẫn chưa quyết định sao? Đã gần hai ngày rồi, nếu còn không đem nàng quay về thì sẽ lớn chuyện đó!" Giữ một linh hồn sống ở giữa không gian thế này, bị phát hiện sẽ là đại tội phải chịu lôi hình.
Yêu Oanh cũng hết sức đau đầu, Hứa Quân Dao chìm trong đau khổ không muốn suy nghĩ gì, Yêu Oanh cũng không có cách nào cả. Không khỏi nhớ tới vài tháng trước, Yêu Oanh vốn là thần cai quản sổ tam sinh rảnh rỗi không có việc gì làm đêm rượu tự ủ tới tìm Nguyệt lão cũng nhau uống. Cả Thiên Giới điều biết Nguyệt Lão tửu lượng tốt, nhưng ai ngờ Yêu Oanh là người cứng đầu quyết tâm chuốc say Nguyệt Lão tới cùng. Kết quả của việc
Nguyệt Lão say là nối dây Uyên ương cho một người ở thế kỷ 21 và một người ở cổ đại cách cả vài trăm nghìn năm. Lúc đầu không phát hiện ra vì mệnh cách của Thời Quân Dao cổ đại và Hứa Quân Dao hiện đại giống nhau.
Sau đó không lâu Yêu Oanh phát hiện trên sổ tam sinh bị thay đổi, nàng đi tìm nguyên nhân thì Nguyệt Lão tới nói ra chuyện dây Uyên ương. Yêu Oanh tức tới hộc máu nhưng lại không thể làm gì chỉ có thể âm thầm tìm cách cứu vẫn. Sau khi tra sách cổ, mới phát hiện ra một phương pháp, chỉ cần hai nàng kí vào giao ước luân hồi ở Diêm Vương phủ là có thể giải quyết vấn đề, coi như hai nàng đã chết và luân hồi kiếp mới, sẽ cần Yêu Oanh sửa một chút trên số Tam Sinh nhưng đây là cách duy nhất.
(Tác giả: Hạo Tuyết Thiên Y cũng đăng chương mới rồi nhé mọi người)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]