Mạc Ảnh Quân đứng trên tường thành nhìn xuống, ánh mắt của hắn tĩnh lặng không có biểu cảm gì đặc biệt. Hắn ra hiệu xuống dưới, nhận được tín hiệu Lương Vịnh Nga ngay lập tức bị đưa vào phòng hành hình.
Bên dưới có ồn ào bao nhiêu cũng không đổi lấy được một chút nhân từ của Mạc Ảnh Quân. Mạc Ảnh Quân chỉ cần nghĩ tới lúc hắn vắng mặt Hứa Quân Dao phải chịu bao nhiêu khổ sở, thì sát tâm trong lòng hắn càng cao.
Mạc Ảnh Quân nghĩ ra một vạn cách chết cho những người đó nhưng hắn không làm, bởi vì hắn muốn đợi nàng tỉnh lại, để nàng quyết định sẽ xử lý Mạc Phong Tức và Thời Tịnh Kỳ ra sao. Dù nàng muốn băm văm họ hắn cũng sẽ giúp nàng, chỉ cần nàng chịu tỉnh lại.
"Mạc Ảnh Quân ngươi mau ra đây cho Trẫm, ngươi mau ra đây!" Mạc Phong Tức la hét vùng vẫy, tận mắt chứng kiến cái chết của mẫu phi làm hắn gần như phát điên. Song bởi vì chứng kiến cái chết này mà làm cho Mạc Phong Tức càng sợ hãi kết cục của mình.
Mạc Phong Tức la hét hồi lâu, cho đến khi Mạc Ảnh Quân thật sự xuất hiện lại khiến Mạc Phong Tức sợ hãi tới im bặt. Mạc Phong Tức nhanh chóng thoát ra khỏi nỗi sợ hãi đó, hét lên mắng chửi Mạc Ảnh Quân là loạn thần tặc tử, làm trái quy chế tổ tông, không có mặt mũi gặp mặt tổ tiên. "Mạc Ảnh Quân ngươi không xứng mang dòng máu hoàng gia!"
Mạc Đông, Mạc Thất giận dữ định tiến lên Mạc Phong Tức một bài học, Mạc Ảnh Quân dơ tay ngăn lại. "Nói xong chưa? Xong rồi thì đưa hẳn trở về, đem theo cả nữ nhân kia nhốt chung với hẳn!"
"Mạc Ảnh Quân ngươi vì một nữ nhân mà làm loạn thiên hạ, người nghĩ như thế là hay ho sao? Nàng vốn dĩ là gả cho ta, Nữ nhân đó có trong sạch hay không người còn không...
Lời còn chưa nói hết Mạc Phong Tức đã bị một cước đá bay ra xa, thị vệ tự động dạt sang hai bên nhường chỗ cho
Mạc Ảnh Quân. Mạc Ảnh Quân không nói lời nào liên tiếp đánh tới thân xác của Mạc Phong Tức, Mạc Phong Tức không có sức chống trả bị đánh tới thê thảm.
Mạc Ảnh Quân không hề nương tay, Mạc Phong Tức không sợ chết vẫn cố gắng nói thêm một câu: " Nàng vốn dĩ là gả cho ta, Thời Quân Dao vốn dĩ là thê tử của ta! Dù có giết ta đi chăng nữa ngươi cũng chẳng thể thay đổi được!"
Mạc Ảnh Quân cười, dưới góc nhìn của Mạc Phong Tức trồng Mạc Ảnh Quân cực kỳ đáng sợ, Mạc Ảnh Quân tiến lại gần Mạc Phong Tức sợ hãi lùi lại phía sau. "Mạc Phong Tức ngươi nên cảm ơn vì ngươi đã nói ra điều này, nhắc nhở cho ta nhớ điều duy nhất đời này ngươi làm đúng!" Điều duy nhất Mạc Phong Tức làm đúng là đã từ bỏ nàng.
Câu nói này đã cứu Mạc Phong Tức một mạng, Thời Tịnh Kỳ đã ngất xỉu từ lâu, vài ngày sau đó tin tức truyền tới
Thời Tịnh Kỳ sau khi trở về không lâu đã bị sảy thai. Mạc Ảnh Quân nghe xong chỉ ổ lên một tiếng, sau đó dặn dò đem nàng ta tới chỗ Mạc Phong Tức.
Đức phi rời khỏi Thạch Anh Cung mặc dù đã biết trước Mạc Ảnh Quân sẽ không quan tâm chuyện hậu cung bao nhiêu nhưng chuyện của Thái Hậu thì Đức phi không giám tự làm chủ. Thái Hậu từ ngày hôm mê ở Thạch Anh Cung đó vẫn luôn bị bệnh, bà không chịu chữa trị mà cứ đề bệnh kéo dài. Hôm trước Đức phi qua thăm, Thái Hậu chỉ có một yêu cầu duy nhất là bà muốn gặp Mạc Ảnh Quân. Đức phi chỉ chịu trách nhiệm chuyển lời còn có gặp hay không thì là do hắn tự quyết định.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]