Chương trước
Chương sau
Vũ Nương thở dài một tiếng tính rời đi thì đụng mặt Mạc Tứ.

"Mac thi vê!"

“Vũ cô nương! Ta tới lấy thuốc cho Mạc Đông!”

Mạc Đông bị thương nặng đưa về kinh, cũng không phải bí mật gì. Nghe nói nằm trên giường tịnh dưỡng cả một tháng, lúc tỉnh dậy mặc kệ vết thương trên người nhất quyết đòi trở về. Mạc Ảnh Quân cũng không ngăn cản, để người đưa Mạc Đông về kinh, còn mang luôn vào cung giao cho Thái y viện chăm sóc. Người ngoài nói vui là bây giờ cả Thần Vương phủ điều chuyển khẩu vào Hoàng cung rồi.

Trước khi Mạc Tứ quay đi, lại nghe thấy Vũ Nương nói nhỏ: “Huynh ấy đã khỏe chưa?”

Mạc Tứ cũng từng nghe qua chuyện của Mạc Đông, liền nhanh chóng nói: “Vũ cô nương vết thương của Mạc Đông rất nặng, chăm sóc bao nhiêu lâu vẫn chẳng thấy khá hơn! Hay là cô nương tới thăm huynh ấy một chút đi!”

“Thái y chăm sóc bao nhiêu lâu như vậy cũng không khá hơn sao?”

“Bọn ta một đám đàn ông thô kệch, tay chân vụng về! Nên làm vết thương của huynh ấy nặng thêm! Cô nương xem...

Mạc Tứ còn chưa nói xong, Vũ Nương liền chạy ra cửa. Mạc Tử thấy kế hoạch thành công, liền vui vẻ nhảy chân sáo, đi theo sau. Trên đường gặp Mạc Xuyên liền kể lại, thật ra Mạc Đông đã khỏe lại chỉ là còn chút mệt mỏi nên mới bị bọn họ bắt nghỉ ngơi thêm thôi.

“Đệ cũng liều lắm đó, nhỡ cô nương ấy phát hiện! Không phải sẽ nghĩ là Mạc Đông lại lừa cô ấy! Không phải sẽ càng thảm sao?”“Huynh đừng nghĩ nhiều như vậy! Hai người họ đều là người có tình, lại cứ phải giả vờ như vậy! Ta đây vì chung thân đại sự của huynh ấy mà lo lắng thôi!”

Mạc Xuyên cũng cạn lời, chỉ mong chuyện không đi quá xa. Vũ Nương không phải cô nương bình thường, tính cánh khá quyết liệt nếu mà nổi giận lần nữa e là... Mạc Xuyên mải nghĩ liền đâm phải người khác....



Hắn nhanh tay đỡ lấy thân ảnh nhỏ nhắn kia. Cô nương kia trợn mắt nhanh chóng vùng vẫy khỏi tay hắn.

“Ta thất lễ rồi!” Mạc Xuyên nhanh chóng xin lỗi.

Xuân Hoà hai má đỏ lên, sau đó liền nghiêm mặt: “Hai người muốn lừa gạt Vũ tý tý!"

“Hả?” Mạc Xuyên ngơ ngác sau đó liền nhanh chóng giải thích: “Không có, bọn ta không lừa cô ấy! Mạc Đông thật sự bị thương mà!”

“Nhưng hai người nói dối, Mạc Đông thị vệ đã đỡ hơn nhiều rồi! Các ngươi còn vẫn nói hẳn bệnh nặng”

Xuân Hoà nghiêm túc, lớn giọng khiến Mạc Xuyên tự nhiên muốn cười. Xuân Hoà tuổi còn nhỏ lên có nghiêm mặt cũng không đáng sợ tí nào, còn có chút giống trẻ con học người lớn, khá buồn cười. Mạc Xuyên như nhớ lại ngày đó ở Bắc Sơn Tự hình như nàng cũng có một bộ mặt như vậy.

“Ngươi cười cái gì? Có phải đắc ý vì đạt được mục đích không? Ta phải đi nói với Vũ tỷ tỷ các ngươi đều không có ý tốt!”

Mạc Xuyên hoảng hốt liền túm tay nàng ngăn lại. “Chuyện không phải như cô nghĩ đâu!”

“Buông tay!” Xuân Hoà vùng vẫy muốn thoát khỏi tay hắn.Nội uyên bình tĩnh lại liền biết mình vô lễ, liền buông tay. “Mạc Đông nhà bọn ta, cảm mến Vũ cô nương vậy nên muốn gặp cô ấy một chút thôi! Bọn ta không có ý xấu, mong cô nương đừng nghĩ như vậy!”

Xuân Hoà bán tính bán nghi, nhưng nghĩ tới Mạc Xuyên cũng thật sự chưa hề làm gì xấu. Còn bảo vệ bọn họ bao nhiêu lâu. Vậy nên có lòng tốt nhắc nhở

hắn một tiếng: “Nếu thật sự chỉ là như vậy, thì hai ngươi nhanh chân một chút! Miên Miên tỷ đã chạy theo báo cho Vũ tỷ tỷ rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.