Thoáng chốc bóng dáng đoàn quân đã chẳng còn thấy đâu, khói bụi mịt mù Hứa Quân Dao cũng chẳng thèm quan tâm nàng vẫn đứng đó hướng mắt ra xa. Ngoại trừ nàng vẫn còn Đức phi hai mắt đỏ hoe không nghe lời can ngăn vẫn đứng hướng mắt về phía đoàn quân rời đi.
“ Vương phi, chú ý thân thể chớ quá thương tâm!” Vũ Nương không giám khuyên bảo nhiều, sợ nàng thương tâm lại khóc, sợ thân thể nàng chịu không nổi. Miên Miên nhịn khóc tới đỏ mắt chỉ sợ làm nàng lại càng thêm buồn. Hứa Quân Dao nhìn các nàng ánh mắt bình đạm, buồn đến yên lặng.
Sợ nhất là một ngày bản thân nhận ra bị trí của người bên cạnh mình đã quan trọng tới mức không thể rời xa, đời trước có bạn trai có lẽ Hứa Quân Dao cũng chưa phải là thật lòng yêu. Nàng chỉ là phản nghịch, thấy ba không đồng ý liền nhất quyết yêu người đó để rồi bị phản bội, tạo ra vết thương lòng. Hứa Quân Dao bây giờ mới hiểu thế nào mới thực sự là yêu. Là chấp nhận hết tất cả thói quen tốt xấu của người đó, là khi biết người đó dấn thân vào nguy hiểm tâm can liền đau đến không chịu nổi. Nàng đương nhiên là đau lòng vì hai người phải xa nhau, nhưng đau đớn nhiều hơn là hắn sẽ phải đối mặt với nguy hiểm. Mà thân là thê tử kết tóc người đầu ấp tay gối với hắn, nàng lại chẳng thể làm gì cả.
Bước chân nhẹ dần đường phía trước dần mơ hồ, trời bỗng tối sầm trước mắt. Vũ Nương cùng Miên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-phi-bi-trao-doi/2666876/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.