Mạc Gia Quân chuẩn bị một ngày tới chiều ngày hôm sau đã duyệt binh xong, chỉ còn chờ tới thời cơ sẽ phất cờ ra trận. Mạc Ảnh Quân nhìn về hướng kinh thành chỉ mong nàng sẽ an toàn tới lúc hắn trở về, hắn nghe lời Thời Vân Triệt trong lòng sỡm đã gấp không chờ nổi nhưng vẫn kiên nhẫn đợi mặt trời xuống núi. Hắn còn rất nhiều điều muốn nói với nàng, muốn nghe nàng nói cho hắn những chuyện đã xảy ra, nói vè đứa bé của bọn họ. Thời gian là thứ không chờ đợi ai cả, mặt trời dần dần lui về sau núi còn lại những tia nắng yếu ớt chiếu trên mặt đất, cũng là lúc sự nhẫn nại của Mạc Ảnh Quân biến mất. Hắn khoác trường bào, cầm lên bảo kiếm, Thời Vân Triệt mặc dù biết bây giờ đánh sẽ rất nguy hểm, Mạc Gia Quân không chiếm bao nhiêu lợi thế nhưng cũng chẳng giám mở lời khuyên ngăn nữa, nhũng người khác cũng vậy chỉ còn cách tin tường hắn, theo hắn khoác áo bào chuẩn bị tinh thần lên chiến trường.
Mạc Ảnh Quân từng nói Mạc Gia Quân không sợ trời, không sợ đất càng không sợ lên chiến trường. Họ có thể chết nơi khói lửa biên cương nhưng sẽ không vì mạng sống mà giương mắt nhìn địch nhân xâm chiếm đất nước ảnh hưởng non dân. Nếu sợ thì không phải Mạc Gia Quân, tiếng trống nổi lên, cờ đã dương cao, Mạc Ảnh Quân dơ cao kiếm trong tay hô lớn: “ Xuất Quân!”
“ Mạc Gia Quân xuất quân bình an, trở về bình an!”
Đoàn quân vừa ra khỏi doanh trại, đã có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-phi-bi-trao-doi/2666818/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.