Làm sao bây giờ?
– “Các ngươi muốn làm gì?” Bán Cần hô, tuy rằng vẻ mặt hoảng sợ nhưng vẫn chặt chẽ ngăn chặn ở cửa.
– “Làm gì là làm gì? Muốn chữa bệnh a!”nam nhân hừ lạnh, hung tợn nhìn nàng nói: “Không phải ngươi nói người chưa chết thì không trị sao? Hiện tại người này sắp chết, các ngươi còn không mau chữa trị đi? Chẳng phải là xem mạng người như cỏ rác sao?”
Lời của hắn mới vừa thốt ra, liền có người cười ra tiếng.
– “Nếu người này sắp chết, vậy thì nhanh đi cáo quan đi.” Một giọng nam nói.
Nơi này là đất của đại tộc Trương ở Đồng Giang, bốn phía chủ yếu không có người khác họ, duy nhất cũng chỉ có vài nhà do địa thế ẩm thấp nên đã lâu không có người ở, cho nên ở bên này xảy ra náo nhiệt cũng không thể đưa đến việc nhiều người vây xem, hơn nữa lúc này Trương gia đang cử hành tang sự, những người tạp nham chờ bên ngoài lại càng không thể tới gần, như thế nào đột nhiên lại xuất hiện người đến vây xem, còn nói ra lời trào phúng như thế?
– “Là kẻ nào không có mắt…” Hai nam nhân hung hãn xoay người, tìm theo tiếng nói vừa phát ra kia mà nhìn lại.
Chỉ thấy không biết từ khi nào thì bờ sông bên kia đi qua ba người một ngựa, trong đó có một người trẻ tuổi, mặc trường bào đang kéo hạ ống tay áo, mang theo nón trúc, nhìn qua thì thấy vẻ phong trần mệt mỏi giống như vừa chạy nhanh mà đến, lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nuong-y-kinh/2216511/quyen-1-chuong-2-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.