Trình Kiều Nương đã nhìn bình phong một hồi lâu.
Trên bình phong vẽ một ít cảnh đẹp, cùng với một hàng thơ.
Trình Kiều Nương xem đúng là thơ, đây là một hàng chữ triện, nàng giật giật môi, chậm rãi đọc.
Nàng nhìn chằm chằm bình phong, mấy đầu ngón tay từng chút, từng chút một miêu tả lại hàng chữ.
Nàng biết chữ, cũng biết viết chữ, hơn nữa rất hay luyện, có lẽ còn viết vô cùng tốt.
Ngón tay cứng ngắc, hoàn toàn không nghe sai sử, chỉ trong lòng của nàng thực lưu loát.
Đây thật là trí nhớ một ngốc tử sao?
Một ngốc tử bởi vì Thần Tiên thông suốt liền có thể làm được như vậy sao?
Ngươi là ai?
Ta là ai?
Ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, là Bán Cần đã trở lại, Trình Kiều Nương ngừng tay.
Chỉ là Bán Cần không lập tức tiến vào, mà là vào phòng bếp.
Trong nồi đường đã chảy, Bán Cần đem quả đào đổ vào, lăn qua lăn lại vài lần, sau đó nhấc từng quả ra cho nguội.
Không gương, Bán Cần soi trong chậu nước nửa ngày, nhìn lại nhìn, trên mặt xoa rồi lại xoa, nhìn qua thực buồn cười, Bán Cần vừa soi vừa cười cười, mắt đã khóc vẫn thực rõ ràng.
Nàng nhăn mi lại xoa vài vòng, đưa tay lau sạch nước mắt, sau đó quả đào cũng nguội, nàng hít sâu một hơi bưng chén đĩa nhẹ nhàng hướng phòng trong chạy tới.
"Tiểu thư, tiểu thư, người nếm thử lần này làm thế nào?"
Trình Kiều Nương nhìn nàng.
Bán Cần cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nuong-y-kinh/2216487/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.