Trình Tứ Nương nghĩ thầm một tiếng không tốt, quýnh lên gật đầu theo tiếng vâng muốn chuyển đề tài, nhưng Trình Lục Nương vẫn nở nụ cười. 
"Ngươi mới tám tuổi, đã có cái tướng mạo gì?" Nàng nói. 
Trình Thất Nương mếu máo nhìn nàng. 
"Bộ dạng ta so với Lục Nương ngươi đẹp hơn, tất cả mọi người đều nói như vậy." Nàng nói. 
"Ai nói? Lời nói lừa con nít mà ngươi cũng tin là thật sao." Trình Lục Nương cười hì hì nói. 
Trình Tứ Lang nghe không nổi nữa, vội đứng dậy cáo từ, bọn tỷ muội tâm tư đều ở việc trước mắt quan trọng hơn, cũng không quản hắn. 
Trình Tứ Lang đi ra ngoài nhả thở ra, nghe bên trong bọn nữ tử líu ríu đã muốn cãi nhau. 
Hắn lắc đầu, đi qua hoa viên hướng ra phía ngoài viện mà đi, vừa đi vừa cười thầm. 
Hắn cũng sớm biết trong nhà mới đến một tân muội muội, cũng không phải tân muội muội, lúc trước đường muội này hắn còn hơi có chút ấn tượng. 
Vào đông, tiểu nữ đồng nằm ở trên giường phì phì si ngốc tản ra mùi thối hoắc, theo phía sau vú em tò mò nhìn hắn, hắn thấy nữ nhi kia có đôi mắt tràn đầy lòng trắng, sợ tới mức hắn chạy trối chết. 
Trình Tứ Lang lắc đầu, ấn tượng này thật khó quên. 
Tiếng cười của nữ tử chợt truyền từ đỉnh đầu đến. 
Trình Tứ Lang sửng sốt, thật không kiêng dè gì, chị em trong nhà ở tại phụ cận vườn này, hằng ngày cũng chỉ có các nàng tới nơi này chơi đùa. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nuong-y-kinh/2216479/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.