Trình Kiều Nương lại bị đỡ quay về trong phòng, làm một ngốc tử, người bình thường nói chuyện nàng không cần tham dự.
Nhìn vào Trình Kiều Nương ngồi ở sau bình phong, y phục rộng thùng thình quét trên mặt đất, tóc mai rời rạc, vẻ mặt im lặng đờ đẫn, nếu lúc này có người nhìn qua, nhất định sẽ cảm thán một câu đúng là một con rối gỗ.
Tuy nhiên cũng không nhất định thế, Chu Lục Lang quay đầu lại nhìn trong phòng khách.
"Một ngốc tử." Hắn nổi giận đùng đùng đưa một ngón tay chỉ, sau đó nhìn trình Nhị lão gia, "Sẽ nói lời nói dối sao?"
Trình Nhị lão gia nghiêm mặt, ngoài cửa có rất nhiều người cũng tiến vào.
"Làm sao vậy?" Trình đại phu nhân cùng Trình nhị phu nhân vội vàng hỏi.
Tùy tùng Chu Lục Lang cũng đều đã tới, đem cái gì đó trong phòng bếp phần phật ném ra.
Thấy đồ ăn khô héo, nửa miếng đậu phụ còn ướt, cá nửa chết nửa sống.
Trong viện thô sứ vú già, nha đầu cùng với Bán Cần đều quỳ.
Chu Lục Lang một cước đạp đổ cái chum trước mặt, Trình đại phu nhân Nhị phu nhân mới vừa vào cửa sợ tới mức vội trốn.
"Họ Trình, ta gọi là ngươi một tiếng dượng, ngươi liền đối xử với con của cô cô ta như thế hả!" Thiếu niên phẫn nộ quát, đưa tay nắm bên hông làm bộ muốn rút đao, lại phát hiện không có đao, xoay người lại đạp gã sai vặt, "Lấy đao của ta đến!"
Võ tướng Chu gia bạo ngược, chỉ dùng nắm tay nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nuong-y-kinh/2216465/quyen-1-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.