Trình Kiều Nương bừng tỉnh từ trong mộng.
Đã thật lâu nàng không nằm mộng rồi, cứ nhắm mắt việc người không biết đến lúc mở mắt đã tỉnh.
Có lẽ là bởi vì nàng không biết mình là ai, cho nên ngay cả mộng cũng không biết.
Nàng đứng một mình trong bóng đêm, dường như không chỗ có thể đi không đường có thể trốn, bốn phía càng ngày càng cực nóng, trong một trận hỏa hoạn lớn.
Nàng cứ như vậy kinh hoàng tỉnh lại.
Kỳ quái chính là, không sợ hãi, chỉ có lòng tràn đầy thê lương.
Trình Kiều Nương đưa tay đặt ở ngực, lạnh lẽo lạnh lẽo khắp người.
Như vậy trận hỏa hoạn không đường có thể trốn, chết hẳn là không thể tránh khỏi, cho nên ngay cả sợ hãi cũng không cần, chỉ còn lại có thê lương sao?
Này cũng không phải là cảm giác thê lương đó a.
Thật giống như tim bị lấy đi, lại hiện lên một màn này, tim nàng như ngừng đập.
"Tiểu thư?"
Bên ngoài màn trướng truyền đến tiếng nữ tử thấp giọng hỏi, ngay sau đó bị krod lên, một tỳ nữ tầm mười sáu mười bảy tuổi hai hàng lông mày cong cong như nguyệt, không nói vẫn mang nét cười .
Trình Kiều Nương khôi phục nhịp tim, vẻ mặt như thường.
"Tiểu thư, gặp ác mộng rồi sao?" Tỳ nữ ngồi chồm hỗm lại đây, ôn nhu hỏi.
Bên trong còn tối, Trình Kiều Nương đưa mắt nhìn bên ngoài, Trời chưa sáng.
"Không ngại." Nàng nói, "Bán Cần, ta muốn dậy."
Tỳ nữ vâng một tiếng, đi cuốn màn, bên này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nuong-y-kinh/2216374/quyen-3-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.