Chữ trong thiên hạ có cái gì lạ chứ, có cái gì mà nhìn.
"Đây là ta vừa mới viết ra, tuy rằng giống nhau, nhưng rốt cuộc là không tuyệt diệu bằng." Tần công tử cũng nói cụ thể, "Bởi vì người xem nhiều lắm, thậm chí có người ngồi trên chiếu vẽ ngây người, chùa Thả Đình sợ phải hủy việc viết chữ, đã phải phủ lụa mỏng xanh lên trên, có năm chữ này, không ai dám đi trình bày cái kém cỏi vụng về lên nữa rồi."
Hắn nói tới đây, mỉm cười cảm thán.
"Năm nay kỳ thi hội chưa bắt đầu, chữ này vừa viết ra, như đã có kết quả trước." Hắn nói.
Có tốt như vậy?
Chu Lục Lang nhìn mấy chữ trên án.
Sơn tự đãi mai khai, sơn tự đãi mai khai.
Hắn nhìn một chữ lại một chữ, khác thường thường chính là thấy chữ này, trong lòng rung động mãnh liệt.
Tầm mắt của hắn dừng ở dòng chữ, thế nhưng dường như thấy tư thế hào hùng ở trước mắt.
Chu Lục Lang không khỏi nhắm mắt.
Bậc cha chú đều từng chinh chiến, như hắn từ nhỏ đến nay, lại gặp được thái bình thịnh thế, cái loại tư thế hào hùng này chỉ có thể được trưởng bối miêu tả cùng với trên Diễn Võ Trường thể nghiệm, chân thật cảm giác ra sao, vẫn hướng tới, đêm khuya trong mộng bừng tỉnh, dường như còn có ngoài ý muốn.
Cái loại cảm giác này, có vài phần thấy được từ trong chữ viết.
Tay hắn nhịn không được nhẹ nhàng vuốt phẳng hàng chữ.
Sơn tự đãi mai, khai!
Thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nuong-y-kinh/2216308/quyen-3-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.