Trong chương có 2 từ đồng chén và đồng bi mình để nguyên vì nếu edit là chung chén, chung sầu thì không thấy hay lắm. Mọi người đọc tự hiểu nhé. 
Chu Lục Lang hận không thể xoay người bước đi, nhưng bất đắc dĩ đầu vai đang bị Tần công tử ấn. 
"Lần này, là, hai người." 
Một giọng nữ ngay sau thanh âm thị tỳ truyền đến. 
Trong lòng Chu Lục Lang phi một tiếng, âm thanh kia rõ ràng bình thản, hắn lại có thể nghe được vài phần trêu đùa. 
Có kỳ chủ tất có kỳ phó. 
Đây là giọng của nàng đi. 
Quả nhiên là không dễ nghe, còn không bằng một tỳ nữ, chả trách bảo thạch bị coi là gạch ngói vụn. 
Tần công tử ngẩng đầu, thấy dưới hành lang cạnh cánh cửa đứng một nữ tử. 
Lúc này tuyết đã biến thành bông tuyết, bay lất phất, tại đây trong một mảnh tuyết trắng tinh, áo bào choàng xhe cả tay, màu đen khiến nữ tử phá lệ loá mắt. 
Đó là người bị bỏ ở đạo quán gần mười năm, người độc hành ngàn dặm về Trình Tiểu thư a. 
Đó là người bị cười là ngốc, bàn tay trắng nõn trêu người Trình Tiểu thư a. 
Đó là người ghét trà hiểu ẩm thực, mặc ngươi quay lại ta không lưu Trình Tiểu thư a. 
Kính đã lâu kính đã lâu. 
Tần công tử vươn tay, xa xa dường như muốn kêu lên. 
Mất đi chỗ dựa, Tần công tử ngã về phía trước, may mà gã sai vặt cùng Chu Lục Lang nhanh tay lẹ mắt vội nâng. 
Mấy người cứ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nuong-y-kinh/2216300/quyen-3-chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.