Chu Lục Lang tựa vào xe ngựa, trong tay phe phẩy roi ngựa, nhìn đám người đi lại trên đường không biết suy nghĩ cái gì, Tần công tử lấy gậy chống trong tay chọc hắn. 
"Gì chứ?" Chu Lục Lang nhíu mày không hờn giận nói, "Ngươi còn ở nơi này làm cái gì? Trở về trở về." 
Tần công tử nở nụ cười đưa tay chỉ chỉ bên kia. 
"Tìm được ngươi rồi." Hắn nói. 
Bên trong ngõ nhỏ tỳ nữ bước nhanh ra, nhìn trái phải, rất nhanh thấy Chu Lục Lang bên này, liền mỉm cười đi tới. 
Chu Lục Lang đứng thẳng người, phe phẩy roi ngựa nhìn nàng. 
"Đi gấp không mang tiền, công tử có thể cho mượn tiền dùng?" Tỳ nữ mỉm cười thi lễ nói. 
Tần công tử cười quay đầu, Chu Lục Lang nhìn tỳ nữ cười, nhịn không được cũng cười lạnh một chút. 
"Ta nói không cho mượn, thì sao?" Hắn hỏi. 
Tỳ nữ không vội cũng không giận. 
"Thế cũng không sao." Nàng quay đầu nhìn Tần công tử, "Vị công tử này khí độ bất phàm, không biết có thể cho vay tiền dùng?" 
"Tiểu thư nhà ngươi coi trọng ta như thế, ta đương nhiên cho mượn." Tần công tử cười ha ha, "Ngàn vàng mua một nụ cười, giờ đây ta dùng ngàn vàng mua một lời khen, tất nhiên là đáng giá." 
Hắn nói xong quả nhiên ý bảo gã sai vặt lấy tiền. 
Chu Lục Lang sớm đã quăng một gói to tiền lại, tỳ nữ đưa tay tiếp được. 
"Đa tạ công tử." Nàng mỉm cười nói, "Tiểu thư cùng các công tử ăn cơm xong mới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nuong-y-kinh/2216290/quyen-3-chuong-41-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.