Chương trước
Chương sau
Thời gian buổi trưa, mọi người trong nha môn ăn cơm.
Triệu Yến Bình ngồi nghỉ ngơi ở hình phòng với một đám bộ khoái.
Buổi sáng trong huyện có án tử trộm cướp, Triệu Yến Bình dẫn người đi bắt nghi phạm, ai ngờ nghi phạm biết tin nên chạy thoát, một bang bộ khoái tách ra bắt người, mệt đến mồ hôi ướt đẫm, cuối cùng bắt được người trở về. Kỳ thật chỉ là tiểu án một xâu tiền, nhưng làm bộ khoái chính là như vậy, chạy tới chạy lui khắp nơi, vô cùng hao tổn nhẫn nại và thể lực.
“Triệu gia, đại nhân kêu ngài đến công phòng.” Gã sai vặt Thuận nhi của Tạ Dĩnh tới truyền lời.
Triệu Yến Bình lập tức buông chén trà, đi đến công phòng.
Tạ Dĩnh đặt một phong công văn trên bàn, thấy Triệu Yến Bình tới, Tạ Dĩnh cầm công văn hướng qua hắn quơ quơ, mỉm cười nói: “Hàn tri phủ vừa phái người đưa tới, nói hai ngày mười tám và mười chín tháng này, triệu tập huyện lệnh của các huyện đến phủ thành họp, chủ yếu tổng kết chiến tích của ba quý đầu năm nay, bao gồm thuế ruộng và án kiện thẩm tra xử lí, ta muốn đưa Triệu huynh cùng đi để thấy việc đời, ý Triệu huynh thế nào?”
Tạ Dĩnh được phái đến huyện Võ An hôm đầu năm, sau khi đến nhận chức Tạ Dĩnh đắc tội một bọn rắn độc bản địa, Tạ Dĩnh quyết tâm diệt trừ tai họa này, bị bọn rắn độc trả thù suýt nữa bỏ mạng, trong lúc lâm nguy hoàn toàn dựa vào Triệu Yến Bình lấy một chọi mười cứu hắn, từ đó Tạ Dĩnh gọi Triệu Yến Bình là Triệu huynh, rất coi trọng Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình chắp tay nói: “Đa tạ đại nhân coi trọng.”
Tạ Dĩnh quan tâm nói: “Nếu ngươi theo ta đi phủ thành, lão thái thái trong nhà có người chăm sóc không?”
Triệu Yến Bình nói: “Có, trong nhà tiểu nhân có thiếp, còn có một đôi huynh muội hạ nhân.”
Tạ Dĩnh nghĩ tới, cười nói: “Thế thì tốt, chúng ta cứ định vậy, ngươi chuẩn bị sẵn sàng trước, sáng sớm mười bảy chúng ta lên đường.”
Triệu Yến Bình gật đầu.
Rời công phòng, Triệu Yến Bình đang định đi hình phòng dùng cơm, thủ vệ sai dịch huyện nha vội vàng tới tìm hắn, nói: “Triệu gia mau đi xem một chút, gã sai vặt Quách Hưng nhà các ngươi nói có người gây chuyện, thỉnh Triệu gia nhanh trở về! Đã dắt ngựa ra ngoài cho ngài, Triệu gia trực tiếp ra cửa là được!”
Triệu Yến Bình vừa nghe, sắc mặt vốn lạnh lùng càng thêm âm trầm, chạy nhanh hướng cửa hông ra vào của nha dịch huyện nha.
Quách Hưng nhìn thấy hắn, vội vã giải thích: “Quan gia, Triệu Tam gia lại đến đòi tiền lão thái thái, lão thái thái đuổi hắn không được, sợ hắn kiếm chuyện!”
Triệu Yến Bình xoay người lên ngựa, cưỡi ngựa trở về trước.
Loading...
Triệu lão thái thái bị Triệu Lương làm cho tức giận không nhẹ, Triệu Lương vừa đi, Triệu lão thái thái phải vịn cửa mới có thể đứng thẳng, A Kiều và Thúy Nương dìu bà lên giường trong tây phòng, để Triệu lão thái thái nằm thẳng xuống.
Người lớn tuổi tức giận thành như vậy không phải là việc nhỏ, A Kiều quỳ gối đầu giường nhẹ nhàng bóp trán cho Triệu lão thái thái, xoa ngực thuận khí, lại tống cổ Thúy Nương đi mời lang trung.
Triệu lão thái thái tiếc bạc, không cho Thúy Nương đi: “Một chút là hết, mời lang trung làm gì, bạc là nhờ gió to thổi vào nhà à?”
A Kiều thấy sắc mặt bà khó coi, kiên trì nói: “Sức khỏe ngài quan trọng, cần mời lang trung, ta sẽ trả tiền khám bệnh, coi như ta hiếu kính ngài.”
Lời nói này làm Triệu lão thái thái mát lòng mát dạ, sâu sắc nhìn thoáng qua A Kiều.
Thúy Nương lập tức đi mời lang trung.
Phía trước phố của Triệu gia có một lão lang trung lớn tuổi không có trợ lý, láng giềng ai đau đầu nhức óc đều mời ông, lão lang trung cũng nguyện ý khám. Huyện nha cách khá xa, Quách Hưng vừa đến huyện nha, Thúy Nương đã mời lão lang trung lại.
Lão lang trung vọng, văn, vấn, thiết, vuốt râu dặn dò Triệu lão thái thái: “Nóng giận hại thân, tuổi càng lớn càng sợ cấp hỏa công tâm, ngươi lần này chỉ cách trúng gió một bước, ta kê đơn thuốc cho ngươi, uống điều trị nửa tháng, nửa tháng sau ta lại đến xem, trong lúc này ngàn vạn lần không thể tức giận.”
Triệu lão thái thái hoảng sợ, nhìn chằm chằm lão lang trung nói: “Thiệt hay giả, nghiêm trọng đến vậy sao?”
Lão lang trung trừng bà nói: “Ta lừa ngươi làm chi? Tiệm bán thuốc không phải nhà ta mở, ngươi đi hốt thuốc có lợi gì cho ta?”
Triệu lão thái thái hiếm khi bị người ta làm sặc đến nỗi nói không nên lời.
A Kiều để Thúy Nương trông Triệu lão thái thái, nàng mời lão lang trung đến nhà chính, kêu lão lang trung chờ một chút, rồi đi đông phòng lấy giấy bút và phí khám bệnh.
Ngoại trừ mười lượng sính lễ của Triệu gia, Cậu đưa mười lượng bạc chuộc thân cùng với mười lượng do thái thái Liễu thị cho, trước khi xuất giá A Kiều tự mình tích cóp hai ba lượng bạc vụn, đều là tiền tiêu vặt Cậu lén cho nàng trong một năm qua.
Tiền khám bệnh, tiền thuốc, A Kiều bỏ túi tiền vào trong tay áo, ra gặp lão lang trung.
Lão lang trung cúi đầu viết phương thuốc.
A Kiều thấp giọng hỏi thăm: “Nhiều thuốc như vậy, ngài xem đại khái phải tốn bao nhiêu bạc?”
Lão lang trung không ngẩng đầu lên nói: “Hai lượng bạc là có thể mua hơn nửa tháng thuốc.”
A Kiều âm thầm tặc lưỡi, thuốc này thật quý, nhưng lời đã nói ra, A Kiều không thể luyến tiếc hai lượng bạc này. Nàng có thể gả cho quan gia, muốn cảm tạ nhất chính là lão thái thái, lão thái thái uống thuốc này sống lâu mấy năm, quan gia có thể hiếu kính lão thái thái nhiều thêm mấy năm.
Có đơn thuốc, A Kiều kêu Thúy Nương tiễn lão lang trung, đi mua thuốc, nàng vào nhà chăm sóc lão thái thái.
“Chỉ mấy cái bánh có nhân mà thôi, ngài hà tất nổi giận làm gì?” A Kiều vừa bóp trán cho Triệu lão thái thái vừa nói.
Triệu lão thái thái thở dài: “Ta đâu có bực mấy cái bánh có nhân, ta giận hắn không biết cố gắng, ngươi xem hắn cao to giống quan gia, nếu chăm chỉ kiên định trồng trọt cũng có thể kiếm được mười lượng bạc, nhưng hắn làm được chuyện gì? Loại tử tôn bại gia này, cha hắn năm đó nên bán hắn, đừng gây tai họa cho cháu gái ngoan của ta!”
A Kiều thấy bà sắp nổi giận, vội vàng dời đề tài.
Trên đường bên ngoài, Thúy Nương sắp quẹo ra ngõ thì gặp Triệu Yến Bình cưỡi ngựa trở về .
“Ngươi đi đâu?” Triệu Yến Bình ghìm ngựa hỏi.
Thúy Nương cả giận nói: “Tam gia chọc tức lão thái thái, tiểu nương tử muốn mời lang trung khám bệnh cho bà, lão thái thái còn không chịu, tiểu nương tử nói nàng trả tiền khám bệnh, lão thái thái mới gật đầu, may mắn tiểu nương tử thiện tâm kiên trì, lang trung tới khám nói lão thái thái xém chút là trúng gió, phải uống nửa tháng thuốc mới có thể khỏe lại!”
Thúy Nương có tật nói nhiều, người khác hỏi một câu, nàng có thể nói một sọt chẳng liên quan, lần này vì nhấn mạnh Triệu Lương có bao nhiêu khốn nạn, Thúy Nương cố ý kể chuyện ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khỏe Triệu lão thái thái.
Triệu Yến Bình cau mày hỏi Thúy Nương, Triệu Lương đã làm gì.
Thúy Nương một năm một mười thuật lại cho hắn.
Triệu Yến Bình cũng tức giận Triệu Lương không nhẹ, không có bạc lại đi cướp bánh có nhân, không có tiền đồ!
Sau khi cùng Thúy Nương tách ra, Triệu Yến Bình cưỡi ngựa về nhà.
Tận mắt nhìn thấy sắc mặt khó coi của Triệu lão thái thái, mặt Triệu Yến Bình như băng sương, lạnh lùng nói: “Tổ mẫu chờ chút, ta đi bắt hắn trở về dập đầu xin lỗi người.”
Triệu lão thái thái gọi tôn tử lại, xua tay nói: “Thôi, hắn cũng không chiếm được tiện nghi gì, con để ý đến hắn làm chi, mau về nha môn làm việc.”
Triệu Yến Bình trầm mặt: “Trước kia người cũng nói như vậy, xem hắn biến thành cái dạng gì? Nếu ta cứ mặc kệ hắn, hôm nay hắn dám lấy mấy cái bánh, ngày mai hắn dám vào phòng người lấy tiền.”
Triệu lão thái thái không hé răng.
Triệu Yến Bình nhìn mặt A Kiều, nói: “Nàng theo ta ra đây.”
Sắc mặt của hắn quá dọa người, A Kiều lo sợ trong lòng lại không dám trì hoãn, chạy chậm theo sát hắn.
Triệu Yến Bình đi thẳng đến trong viện mới trầm giọng hỏi: “Hắn đột nhiên tới cửa có dọa đến nàng không?”
Triệu Yến Bình hoài nghi không biết Thúy Nương có kể sót chi tiết nào không, đối với hiểu biết của hắn về Triệu Lương, nhìn thấy A Kiều, Triệu Lương không có khả năng giữ được quy củ.
A Kiều không ngờ Diêm Vương sống như quan gia kêu nàng ra vì quan tâm đến nàng.
Trong lòng ấm áp, A Kiều lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Khi hắn vừa đến, lão thái thái đã kêu ta vào nhà.”
Triệu Yến Bình minh bạch, nhìn gương mặt dịu dàng của nàng, hắn thấp giọng nói: “Ta sẽ trả lại tiền thuốc cho nàng, đa tạ việc hôm nay.”
Lời này quá khách khí, A Kiều định nói đều là người một nhà, ai ngờ trường bào màu tím trước mắt chợt lóe, quan gia đã bước nhanh ra ngoài, đảo mắt liền lên ngựa cưỡi đi.
“Quan gia kêu ngươi làm gì?” Triệu lão thái thái nằm trên giường, tò mò hỏi.
A Kiều nói dối: “Quan gia dặn ta chăm sóc ngài thật tốt, nói xong hắn lập tức đi.”
Triệu lão thái thái “ừ” một tiếng.
Triệu Yến Bình đuổi theo Triệu Lương.
Triệu Lương lần này vào huyện thành chỉ vì moi tiền, trên người hắn chẳng có xu nào, vào thành đi nhờ xe lừa cùng thôn, hiện tại chỉ có thể đi bộ về, nếu vận khí tốt trên đường có thể đi nhờ xe.
Từ Triệu gia đến cửa thành, Triệu Lương đã ăn xong sáu cái bánh có nhân hắn cướp được, hai cái nhân hành bốn cái nhân thịt, quả thực là đồ ăn ngon nhất mà Triệu Lương từng ăn. Tưởng tượng đến đây, Triệu Lương càng thêm oán hận lão thái thái, bất công chính là bất công, có tổ mẫu nào trơ mắt nhìn tôn tử ruột ở độc thân lại không cho tiền?
Triệu Lương còn nghĩ tới tiểu thiếp kia, dáng dấp hoa nhường nguyệt thẹn, đẹp như vậy, vì sao chỉ làm thiếp? Người trong thôn rất ít khi nạp thiếp, đại ca lại có tiền đồ, việc này cũng kỳ quặc, đáng tiếc Thẩm Văn Bưu cũng không biết nguyên nhân trong đó.
Ra khỏi cửa thành, Triệu Lương chậm rãi đi dưới bóng cây, phía sau đột nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa, Triệu Lương quay đầu lại, vừa thấy sợ tới mức linh hồn nhỏ bé của hắn muốn vọt ra, trong lòng biết Triệu Yến Bình tới bắt hắn răn đe, Triệu Lương nhanh chân chạy vào đồng ruộng bên cạnh.
Triệu Yến Bình thấy, giục ngựa nhảy vào đồng ruộng, không bao lâu tới phía sau Triệu Lương, Triệu Lương còn muốn chạy tiếp, Triệu Yến Bình rút roi ngựa ra, quất một cái lên bả vai Triệu Lương!
“Ây da!”
Triệu Lương té nhào vào bùn, miệng dính đầy đất, một thân lấm lem bùn.
Triệu Yến Bình nhảy xuống ngựa, vung roi sau lưng Triệu Lương: “Còn dám đi tìm tổ mẫu đòi tiền không?”
Triệu Lương bị roi quật nóng rát, thân người hắn cao to, lại không có cốt khí, bị ăn đánh liền liên tục xin khoan dung: “Không dám không dám, đại ca tha mạng, về sau ta không dám nữa!”
Triệu Yến Bình còn cho hắn roi thứ ba: “Đây là răn đe, nếu có lần sau, ta trực tiếp đem ngươi nhốt vào đại lao, cho ngươi đi mỏ đá làm cu li!”
Triệu Lương nghe xong bị dọa không dám oán hận, quỳ trên mặt đất nhấc tay lên thề.
Triệu Yến Bình còn phải về nha môn, không có thời gian trì hoãn, cưỡi ngựa đuổi Triệu Lương về nhà giống đuổi lừa.
A Kiều dìu Triệu lão thái thái ra ngoài, ngẩng đầu thấy cả người Triệu Lương toàn bùn, mặt dính đầy nước mũi nước mắt, chẳng có chút uy phong lúc tới đòi tiền, mà quan gia mặt lạnh như băng đứng sau hắn, giống Diêm Vương bắt giữ tiểu quỷ, A Kiều bị thủ đoạn tàn nhẫn của quan gia dọa sợ, lại cảm thấy vô cùng sảng khoái, an tâm.
Gả cho một người nam nhân như vậy, chỉ cần có thể chân chính vào được lòng hắn, sau này còn sợ gì?
A Kiều cúi đầu đứng bên cạnh Triệu lão thái thái, nhìn yếu đuối thuận theo, trong lòng tính toán làm thế nào chiếm được tâm quan gia.
Mỹ nhân gần ngay trước mắt, Triệu Lương lại không dám nhìn, vội vàng dập đầu ba cái trước Triệu lão thái thái: “Tổ mẫu ta sai rồi, ta không nên tới tìm người đòi tiền, không nên trông cậy vào người cưới vợ cho ta, sau này ta nhất định sửa, ta lo trồng trọt, ta tự mình kiếm tiền, kiếm lời lại hiếu kính người!”
Triệu lão thái thái không tin nổi nữa chữ, đuổi như đuổi ruồi nói: “Cút đi cút đi, về sau đừng đến!”
Triệu Lương nhìn Triệu Yến Bình trước, được ánh mắt đồng ý của Triệu Yến Bình, hắn mới tè ra quần, thất tha thất thểu rời khỏi Triệu gia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.