Cho dù là lời hứa suông, A Kiều vẫn thích nghe quan gia nói hắn sẽ dưỡng nàng.
Quan gia tiếp tục đọc sách, A Kiều suy nghĩ, ngồi trên ghế đối diện án thư, tiếp tục may quần áo cho Triệu lão thái thái.
Triệu Yến Bình nhíu mày nói: “Đợi ban ngày hẳn may, có phải cần gấp để mặc đâu.”
A Kiều vừa xỏ kim vừa dịu dàng trả lời: “Hiện tại cũng chưa ngủ, đã chong đèn dầu rồi, ta và quan gia cùng dùng cho khỏi phí.”
Triệu Yến Bình nghe vậy, rũ mi yên lặng.
A Kiều xỏ kim xong, cười liếc hắn một cái, cúi đầu bắt đầu may.
Nàng mới may được một hàng, ghế đối diện truyền tiếng động, A Kiều nghi ngờ ngẩng đầu.
Triệu Yến Bình đặt ghế lại chỗ cũ, liếc nàng nói: “Ngủ đi, ta mệt rồi.”
A Kiều đành phải ngừng việc trong tay.
Nàng lên giường trước, Triệu Yến Bình tắt đèn, nằm bên ngoài.
A Kiều quay qua bên hắn nói: “Quan gia, ta chuẩn bị ngày mai thăm dò ý lão thái thái, nói chuyện buôn bán đồ thêu thùa may vá và hoa lụa, nếu lão thái thái đồng ý, đợi ta và Thẩm Anh cô nương thương lượng xong, lại bán thêm phấn mặt.” Nếu nói thẳng nàng muốn mở cửa hàng phấn mặt, như vậy dã tâm quá lớn, không an phận tiểu thiếp, A Kiều sợ Triệu lão thái thái không thích.
Triệu Yến Bình khen ngợi: “Tốt lắm, căn lều kia vốn dĩ bán đồ thêu thùa, nàng dùng đồ may vá để ngụy trang rất hợp tình hợp lý.”
A Kiều cười, cho rằng cuộc nói chuyện đã kết thúc, nàng nằm thẳng, chuẩn bị ngủ.
Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nuong-xuan-khue/1644903/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.