Chương trước
Chương sau
Cũng may ba người khẩn trương, chật vật chạy trốn khiến người trong trấn hiểu lầm là họ bị đả kích. Đối với người bình thường hoặc tu sĩ bình thường mà nói, đồ vật trong Khí Vương Các đều là giá trên trời, hiếm có ai đi vào mà không bị đả kích.
Cứ như vậy, ba người bình yên vô sự về tới trung tâm săn thú. Thật là trong phúc có họa, nếu ba người cao hứng bừng bừng đi ra khỏi Khí Vương Các, những kẻ hiểm độc ẩn nấp chung quanh cũng không phải ăn chay đâu.

Chỉ là bởi vì trong ba người có hai là trẻ con cùng một người mới trưởng thành không lâu, quần áo với khí chất đều không có gì đáng khen, hơn nữa thường xuyên có nhóm người muốn kiếm ăn sẽ dùng nguyên liệu thu thập được vào Khí Vương Các đổi lấy tiền. Chỉ là đại đa số nguyên liệu đều quá tầm thường, Khí Vương Các không để vào mắt, vốn sẽ không thu, chỉ đành phải đi một chuyến tay không.
Nhìn ba người rất giống loại người đi một chuyến tay không kia, bị kích động sau đó ủ rũ bỏ đi, hoàn toàn khiến những kẻ đen ăn đen ngoài kia hiểu lầm. Nếu như những kẻ này tinh tường chân tướng, chắc chắn sẽ tiếc đến đứt ruột mất.
Trở lại trung tâm săn thú, ba người Ngọc Diệu Âm đều một thân mồ hôi. Ba người hẹn nửa giờ sau đến phòng luyện công của Ngọc Diệu Âm tụ họp, sau đó tất cả mọi người đều đi rửa mặt sạch sẽ, nghỉ ngơi một lát.
Đợi ba người tinh thần sảng khoái xuất hiện ở phòng luyện công của Ngọc Diệu Âm, Ngải Lập mới đưa nhẫn trữ vật có chứa vũ khí của Khí Vương Các ra.
“Ngải ca ca, Lâm Đa Bảo, trước khi ra ngoài lần này muội đã muốn tìm cho chúng ta vũ khí phối hợp áp dụng thuận tiện, cho nên hai người không cần khách khí, mỗi người chọn khác nhau, chúng ta phân chia hết 6 món vũ khí này.”
Ngọc Diệu Âm dứt khoát nhanh gọn mở miệng nói trước, ngăn chặn đường lui của hai người kia, nếu không hai người này mà bắt đầu khách khí thì rất có khả năng một món vũ khí cũng không lấy, tất cả đều để lại cho Ngọc Diệu Âm.
Ngải Lập rất khó xử, “Ngọc muội muội, ta chỉ là mang muội đi giao dịch thôi, những nguyên liệu kia đều là tự muội tìm được, ta chẳng dùng chút sức nào, nếu nhận thì thật xấu hổ, trong lòng sẽ bất an mất!”
Lâm Đa Bảo lại không biểu hiện giống Ngải Lập. Trong lòng Lâm Đa Bảo, đồ vật của vợ mình thì đương nhiên là do vợ mình định đoạt, Ngọc Diệu Âm nói xử lý thế nào, hắn cũng ngồi một bên không rên một tiếng.
“Ngải ca ca, huynh nói vậy lại quá khách khí rồi. Muội là muội tử của huynh, huynh là ca ca của muội, lúc muội nguy hiểm còn phải nhờ huynh bảo vệ cơ mà. Những vũ khí này đơn giản là để tăng khả năng bảo vệ muội của huynh, so ra thì vẫn là muội có lợi mà! Ngải ca ca kiên quyết từ chối như thế, chẳng lẽ là muốn sau này không có quan hệ gì với muội nữa, không muốn bảo vệ muội vào lúc nguy hiểm nữa sao?”
Ngọc Diệu Âm vừa nói vừa lã chã chực khóc nhìn Ngải Lập. Ngải Lập bị Ngọc Diệu Âm nhìn đến run cả người, hơn nữa lời Ngọc Diệu Âm vừa nói hắn cũng không thể phản bác, mình phải trở nên mạnh mẽ mới có thể bảo vệ Ngọc muội muội thật tốt.
“Vậy mọi người xem, chúng ta nhắm mắt lại, mỗi người tùy tiện lấy hai hộp hay là căn cứ năng lực từng người mà chọn mỗi người hai món vũ khí xứng đôi?”
“Tùy tiện lấy thì chắc chắn không ổn. Nếu muốn mỗi người chia khác nhau, đương nhiên là vũ khí xứng đôi với người là tốt nhất!” Ngải Lập nghe Ngọc Diệu Âm nói thì liền đáp.
Ngọc Diệu Âm cười cười. Ngải Lập quả là người hào sảng không chút giả dối.
Ngọc Diệu âm cười cười, Ngải Lập chẳng bao giờ che dấu tính cách, cách nói chuyện thẳng thắn của mình, chẳng trách trước kia lại chẳng có mấy ai muốn nói chuyện với huynh ấy, ha ha, xem ra huynh ấy cũng tự biết, mặc cho ai ghét, cứ thấy sai là lại mở miệng đốp lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.