Chương trước
Chương sau
Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Lâm Đa Bảo tuy rằng muốn nhiều thứ hơn Hà Kỳ Nguyên, nhưng cho dù bản thân có muốn thì bây giờ vẫn là ở trên đại dương, còn có thể muốn làm gì được, vì thế học tập Hà Kỳ Nguyên, cái gì cũng không muốn, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ.
Ngọc Diệu Âm nhìn thấy thái độ của hai người này thì lắc đầu không thôi, tiêu chuẩn của kẻ tham ăn mà! Chỉ là bản thân hình như cũng ngủ một ngày một đem, sao còn không biết xấu hổ mà cười nhạo hai kẻ kia là đồ tham ăn.
Nhưng bị hai người chọc cười, tâm tình của Ngọc Diệu Âm cũng ổn định lại, thuyền đã đi lâu như vậy, có lẽ đã cách đảo kia rất xa, dưới tình huống thuận gió này, có thể còn đi xa gấp đôi vốn dĩ không chừng.
Bóng dáng đảo kia đã biến mất trong tầm mắt, ba người thuận gió mà đi, lúc đầu Ngọc Diệu Âm còn lo lắng hướng gió có vấn đề, bây giờ hướng gió cố định hướng đông cũng khiến Ngọc Diệu Âm hoàn toàn yên tâm. Lâm Đa Bảo và Hà Kỳ Nguyên cũng có ánh mắt lựa chọn khá tốt, ví dụ như hướng gió, ví dụ như la bàn các loại vô cùng thực dụng.
Ngọc Diệu Âm nhân lúc nhàn hạ muốn câu thông thứ trên thân thể mình, nhưng lại không được, không thể kết nối, từ khi vật kia muốn mình chạy theo hướng gió xong liền biến mất không để lại chút tăm hơi.
Trên thuyền không gian có hạn, thời gian có chút nhàm chán, Ngọc Diệu Âm ngoại trừ đọc sách lại là tu luyện. “Dục nữ tâm kinh” khó đạt hiệu quả khi tu dưỡng một mình, nhưng Lâm Đa Bảo và Hà Kỳ Nguyên lại đang ngủ, nàng cũng lười mở miệng.
Ngọc Diệu Âm không có ý mở miệng, Lâm Đa Bảo cũng vô cùng phiền muộn.
Vốn quan hệ của hai người tiến triển cực nhanh, đã chạm đã ôm rồi, kết quả gặp nạn thế này, quan hệ của hai người lại quay về khởi điểm, chính thức vất vả hơn một năm, lại uay về như khởi đầu!
Thật vất vả mới hạ quyết tâm đi trò chuyện với Ngọc Diệu Âm, kết quả là nàng không tu luyện thì cũng đọc sách, dáng ngồi ngay ngắn khí thế, chỉ kém ghi bốn chữ to “xin chớ quấy rầy” sau gáy, Lâm Đa Bảo không dám rủi ro, vụng trộm tới gần vài lần rồi lại xám xịt đi ra.
Ngọc Diệu Âm luyện công không thuận, Lâm Đa Bảo cũng thế, hắn thỉnh thoảng sẽ tự giác tu luyện, chỉ là không có cảm giác mỹ diệu như lúc tu luyện với Ngọc Diệu Âm. Xem ra mấu chốt không phải là làm gì, mà là làm với ai.
Hà Kỳ Nguyên tiếp tục tích cực ăn ngủ, sau rồi cũng chán. Nhìn Ngọc Diệu Âm và Lâm Đa Bảo đều luyện công, nghĩ tới Tử tâm kim thể có tiến triển, cũng bắt đầu chu tâm luyện tập, lại không hề có cảm giác nữa!
Hà Kỳ Nguyên ảo não không thôi, đột nhiên nhớ ra đám bí tịch võ công vơ vét trên thuyền kia, nếu không tìm một bộ nôi công tâm pháp luyện đi, tử tâm kim thể này căn bản không phải để người luyện mà.
Nghĩ là làm, Hà Kỳ Nguyên vào kho hàng chuyển rương bí tịch võ công kia ra.
Vận khí của Hà Kỳ Nguyên kkhông phải tốt bình thường, lại tìm được một cuốn nội tâm công pháp cùng loại với tử tâm kim thể, nhìn từ đầu tới đuôi, rốt cuộc cũng hiểu vì sao hắn lại khó luyện như thế, bởi vì tử tâm kim thể hắn luyện là trung cấp, hắn sơ cấp còn chưa luyện, sao có thể luyện được trung cấp chứ.
Hà Kỳ Nguyên hiểu ra liền kích động tu luyện Tử tâm kim thể sơ cấp!
Ngọc Diệu Âm thấy vậy mới nhớ tới rương bí tịch võ công quý giá này, Hà Kỳ Nguyên cất đi rồi, Ngọc Diệu Âm lại lấy ra xem xét lần nữa, tìm cho mình một ít cuốn tu luyện, đương nhiên cũng giúp Lâm Đa Bảo tìm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.