Chương trước
Chương sau
Hai mươi tháng tư, cách đại hôn còn có một tháng, hôm nay là ngày chính thức hạ sính.

Một tháng trước, tuy rằng Tĩnh Quốc Công phủ náo loạn một hồi chê cười, nhưng rốt cuộc bởi vì Lục gia tự mình tới cửa xin lỗi mà vãn hồi danh dự, còn nhặt được cái thanh danh rộng lượng hào phóng.

Hơn nữa Trình Ngọc Hoa phải gả tiến hoàng gia, trở thành Thần Vương thế tử phi. Tĩnh Quốc Công phủ trong lúc nhất thời như nấu du liệt hỏa, dệt hoa trên gấm, cường thịnh cực kỳ.

Tĩnh Quốc Công phủ đã sớm hướng Kính Nhân Thái Hậu đưa ra yêu cầu, muốn Tống Trạc tự mình tới hạ sính.

Bình thường hạ sính đều là mẫu thân đi, nếu như tân lang tự mình hạ sính đó là có ý tứ cực coi trọng, hơn nữa thân phận của Tống Trạc vẫn là Thần Vương thế tử, là huyết mạch dòng chính của hoàng thất. Thông thường hoàng gia hạ sính đều là phái bà mối cùng quản gia tới cửa.

Nếu như Tống Trạc và Thần vương phi cùng tới cửa, đó là hu tôn hàng quý, chuyện lạ hiếm có.

Kính Nhân Thái Hậu do dự một chút rồi cũng đáp ứng yêu cầu của Tĩnh Quốc Công phủ, bởi vì Tống Trạc vì Ninh Khanh đã khiến Trình Ngọc Hoa chịu rất nhiều ủy khuất.

Tống Trạc cũng cảm thấy muốn đích thân hạ sính. Đó là chính thê của hắn, mà hành vi hiện tại của hắn đã coi như là sủng thiếp diệt thê, về sau Ngọc Hoa biết Ninh Khanh ở tại bên ngoài, không cho nàng hành thiếp lễ, Ngọc Hoa sẽ càng ủy khuất, cho nên Tống Trạc có thể bồi thường ít nào cho nàng liền bồi thường ít đó.

Cùng ngày, Tống Trạc và Thần vương phi cùng nhau đến Tĩnh Quốc Công phủ hạ sính. 

Thần Vương không ở, ăn tết xong thu được tin, liền cấp tốc chạy về Kỳ Châu, ông sẽ ở tháng năm, trước khi đại hôn của hắn gấp gáp trở về, cùng nhau tới, còn sẽ có hai vị thứ huynh của hắn.

Tống Trạc một thân y phục màu tím ngồi trên lưng ngựa, trên đường phố giới nghiêm, phía sau là ba trăm tám mươi sáu nâng sính lễ, cực kỳ phong phú.

Thần vương phi ngồi ở trong xe ngựa nhất thời ưu nhất thời sầu. Trong khoảng thời gian này bà biết Ninh Khanh bị Tống Trạc mang ra phủ, lại không biết đi đâu, muốn hỏi lại không dám hỏi. Nhìn thấy Tống Trạc ngưỡng mộ Trình Ngọc Hoa như thế, hơn nữa Trình Ngọc Hoa này mới là biểu muội ruột thịt, lại có Thái Hậu chống lưng, bà rất sợ Ninh Khanh tương lai sẽ chịu ủy khuất.

Thần vương phi chỉ nguyện tương lai Tống Trạc mau chút mang Trình Ngọc Hoa đi Kỳ Châu, đến lúc đó Khanh Khanh cho dù là cái thiếp, nhưng bà tốt xấu cũng là Vương phi, hẳn có thể chăm sóc được nàng. Đến lúc đó hai cô chất sống nương tựa lẫn nhau, nếu là Khanh Khanh có thể có hài tử, liền cùng nhau nuôi lớn hài tử, về sau hài tử có tiền đồ, cũng thay đổi một chút tình cảnh.

“Tân lang tới!” Hạ nhân của Tĩnh Quốc Công phủ nhìn thấy Tống Trạc đích thân đến, kích động chạy đi vào báo.

Chỉ chốc lát sau liền có một đám người ra tới nghênh.

Mấy tỷ muội Trình Ngọc Đan biết được Tống Trạc tự mình hạ sính, sính lễ còn phong phú như thế, một đám đều tò mò mà tránh ở bên ngoài chính sảnh nhìn, hi hi ha ha cười đến sung sướng.

Trong đại sảnh Tĩnh Quốc Công phu nhân cười mắng một câu: “Một đám khỉ con, còn không mau đi chỗ khác chơi!”

Trâu thị cười đi ra ngoài đuổi hai lần đều không đi, đành phải cười từ bỏ.

Trình Ngọc Hoa, vẻ mặt thẹn thùng, ngồi tại trong viện của mình, một hồi sau một nha hoàn chạy vào nói: “Tân lang tới!”

Trình Ngọc Hoa liền nổi giận: “Còn không có thành thân đã kêu vậy! Ngươi có biết xấu hổ hay không!” Nhưng khóe môi lại ẩn ẩn có ý cười.

Nha hoàn kia cũng không sợ, hi hi ha ha mà chạy, một hồi sau Khả Tâm lại chạy tới báo: “Sính lễ chừng ba trăm tám mươi sáu đài, chỉ kém hai đài so với hoàng tử! Hơn nữa sính lễ cực kỳ phong phú! Tất cả, đều là đồ vật trân quý, so với……”

Liền ở bên tai Trình Ngọc Hoa hạ giọng nói: “So với Thái tử lúc trước còn đáng giá hơn!”

Trình Ngọc Hoa nhấp miệng cười, trong mắt có vẻ đắc ý, lại nói: “Ai chẳng biết Thái tử keo kiệt!”

Đang nói, mấy tỷ muội Trình Ngọc Đan cười chạy tới nháo nàng, Trình Ngọc Hoa bị giễu cợt trêu ghẹo, khuôn mặt nhỏ hồng đến phát sốt, một người thiếu nữ mặt tròn ngồi ở một bên, lạnh lùng cười cười: “Quận chúa tỷ tỷ muốn thành thân, thiếp thất cũng nên nạp vào cửa. Vị Ninh biểu cô nương kia, không biết quận chúa tỷ tỷ khi nào cho nàng vào cửa. Bất quá cũng phải hỏi thế tử ca ca mới được. Nghe nói người ta ở bên ngoài dưỡng bệnh, mà thế tử ca ca cũng ở bên ngoài ban sai một tháng!”

“Trình Ngọc Cầm!” Trình Ngọc Đan giận dữ! “Ngươi biết nói tiếng người sao?”

“Ta nói không phải là tiếng người sao?” Trình Ngọc Cầm trợn trắng mắt, “Nếu các ngươi chê ta không biết nói, ta liền đi.” Nói rồi thi lễ: “Muội muội ở chỗ này chúc quận chúa tỷ tỷ tân hôn vui sướng, thê thiếp cùng vui!”

Nói xong, rất là đắc ý mà đi rồi.

Trình Ngọc Đan tức giận đến khuôn mặt nhỏ lúc xanh lúc trắng: “Cái tiểu tiện nhân này, thứ nghiệt!”

Trình Ngọc Cầm này chính là đích nữ của vị con vợ lẽ mà Tĩnh Quốc Công phi thường coi trọng kia, mà mấy người Trình Ngọc Đan là đích nữ của nhị phòng cùng tam phòng, cùng Trình Ngọc Hoa có chung tổ mẫu, tự nhiên là không thích Trình Ngọc Cầm.

“Được rồi, các ngươi đều đi ra ngoài đi, nháo đến đầu ta choáng váng đâu.” Trình Ngọc Hoa cười nói.

“Đại tỷ tỷ, ngươi không sao chứ?” Trình Ngọc Uyển lo lắng nói.

“Không có việc gì. Các ngươi đi ra ngoài đi.”

Mấy người Trình Ngọc Đan cáo từ, gương mặt Trình Ngọc Hoa tươi cười liền âm xuống dưới, phanh một tiếng chung trà cầm trong tay bị ném xuống đất.

“Quận chúa……” Sắc mặt Khả Tâm trắng bệch.

Trình Ngọc Hoa đã sớm biết Ninh Khanh được Tống Trạc tiếp ra khỏi Thần Vương phủ, nói là dưỡng bệnh, nàng mới không tin!

“Hắn là muốn làm gì? Chẳng lẽ tưởng đem tiểu tiện nhân kia vẫn luôn dưỡng ở bên ngoài?” Trình Ngọc Hoa cắn môi. “Trước khi thành thân đem nàng tiếp đi ra ngoài! Đây là không cho nàng hướng ta hành thiếp lễ?”

“Quận chúa, tiểu thương nữ kia dưỡng ở bên ngoài chẳng phải là càng tốt! Tuy rằng không cần hành thiếp lễ, nhưng như vậy chính là một cái ngoại thất!” Khả Tâm nói: 

“Ngoại thất, còn không bằng thiếp đâu!”

“Hắn bỏ được?” Nàng chính là nhìn thấu Tống Trạc, hắn một lòng đã sớm bổ nhào vào trên người tiểu thương nữ kia, làm sao có thể ủy khuất nàng ta làm ngoại thất! Đây tất nhiên là kế sách tạm thời! “Biểu ca một tháng kia là ra khỏi thành làm việc sao? Vậy hẳn là dưỡng ở ngoài thành. Cũng đúng, nếu nàng không dưỡng ở ngoài thành, có cái lý do gì không vào phủ!”

“Vậy…… Nên làm thế nào cho phải?”

“Cái gì như thế nào cho phải?” Trình Ngọc Hoa thu lại cảm xúc, âm thanh lạnh lùng nói: “Chờ thành thân xong, ta lập tức liền cho biểu ca nâng thiếp, một cái không đủ, ta nâng mười cái! Đến lúc đó biểu ca hoa cả mắt, nơi nào còn chiếu cố được nàng! Hơn nữa nàng còn ở tại ngoài thành, ngay từ đầu mỗi ngày chạy còn thích thú, nhưng lâu dài xuống dưới liền sẽ mệt, trong nhà còn có cơ thiếp khác, nàng thực mau liền sẽ bị ném sang một bên. Không nghĩ bị người quên đi, chỉ có thể vào phủ! Chỉ cần vào phủ, liền cho nàng biết tay! Nàng không phải không muốn làm thiếp sao, đến lúc đó ta không cần dùng thủ đoạn gì, chỉ kêu nàng hành thiếp lễ, là có thể tra tấn chết nàng. Đối phó nàng có rất nhiều biện pháp. Ta hiện tại cái gì đều không cần nghĩ, chỉ có đại hôn mới là quan trọng nhất! Không cần phá hủy tâm tình tốt của ta!”

Khả Tâm gật gật đầu, lại nghĩ tới cái gì: “Đúng rồi, nghe nói Bát hoàng tử của Thiên Thủy đang tìm cô nương họ Ninh, lớn lên phi thường xinh đẹp…… Có thể hay không là nàng?”

Mày Trình Ngọc Hoa nhăn lại.

“Quận chúa, nếu như Bát hoàng tử tìm chính là nàng, nàng không phải không muốn làm thiếp sao? Vị Bát hoàng tử kia tuyên bố muốn cưới ân nhân cứu mạng của hắn, đến lúc đó nói không chừng nàng sẽ cùng Bát hoàng tử kia rời đi! Hơn nữa Bát hoàng tử kia tuy rằng nữ khí chút, nhưng diện mạo thiệt tình tuyệt sắc.” Khả Tâm hưng phấn nói.

Trong mắt Trình Ngọc Hoa hiện lên một tia sắc lạnh, lắc lắc đầu: “Cho dù là nàng, Bát hoàng tử còn sẽ muốn nàng sao? Nàng còn sẽ cùng Bát hoàng tử đi sao? Nàng…… Hiện tại sợ sớm đã là người của biểu ca!”

Trai đơn gái chiếc lâu dài ở chung trong một cái trong nhà, lại là quan hệ như vậy, có thể 

khống chế được sao?

“Nếu như làm nàng biết được có Bát hoàng tử gì đó tìm nàng, nàng chẳng những không cùng Bát hoàng tử đi, nói không chừng còn sẽ yêu cầu Bát hoàng tử cho nàng hứa hẹn cùng che chở gì đó, đến lúc ấy…… Chúng ta thật là vác đá nện vào chân mình.”

Khả Tâm nghe, ra một thân mồ hôi lạnh.

“Chúng ta lấy bất biến ứng vạn biến.”

Tống Trạc ở Tĩnh Quốc Công phủ ngồi nửa canh giờ, liền lãnh người mênh mông mà rời đi.

Khi hắn đi ngang qua Trường Thắng phố, một lão phụ nhân ngồi trên lầu hai của một gian khách điếm cúi đầu nhìn đoàn người Tống Trạc liếc mắt một cái, âm âm mà cười cười. Người này đúng là Lục lão phu nhân.

Ngày đó Lục lão phu nhân tới cửa xin lỗi xong, liền phẫn nộ mà rời đi.

Khi ấy muốn đỡ hai mẹ con bà vào nhà không ngừng là Trình Ngọc Hoa cùng Trâu thị, Ôn thị cũng ở đó, lúc Ôn thị đỡ bà liền lặng lẽ đưa cho bà một tờ giấy.

Sau khi lên xe ngựa Lục lão phu nhân chờ không kịp mà mở ra, chỉ thấy viết ba chữ chùa Phổ Tuệ.

Lục lão phu nhân tuy rằng không xác định đây có phải là tin tức hữu dụng hay không, nhưng hẳn là có chút manh mối còn hơn không! Cho nên đêm đó, liền kêu tới hai vị cháu trai tín nhiệm từ nhà mẹ đẻ, mang theo người ra roi thúc ngựa đi chùa Phổ Tuệ.

Ai biết mới đến giữa sườn núi, tuy rằng gặp được một con hổ trắng, trong miệng ngậm không phải Lục Học Hải thì là ai?

Có lẽ là lão hổ kia chịu quá kinh hoặc là chịu quá thương, bọn họ vừa mới bắn tên, liền hoảng đến ném xuống Lục Học Hải chạy.

Lục Học Hải bị mang về Lục gia, Lục lão phu nhân vừa vui mừng vừa hận, bởi vì Lục Học Hải bị đánh gãy một chân, thái y nói khả năng sẽ có di chứng! Mà Lục Học Hải đụng vào đầu, đã hôn mê hơn một tháng, đến nay còn không có tỉnh lại.

Lục lão phu nhân hận độc Tĩnh Quốc Công phủ, nếu không phải Tĩnh Quốc Công phủ làm, Ôn thị kia vì sao biết chùa Phổ Tuệ?

Nhưng tìm được Lục Học Hải rồi, Lục lão phu nhân liền không hề xúc động như lúc trước, ngược lại trầm hạ tâm tới, quyết định muốn che giấu chuyện đã tìm được Lục Học Hải.

Bà hiện tại không có chứng cứ, tuy rằng người là tìm được ở trong phạm vi chùa Phổ Tuệ, nhưng cũng không thể nói người chính là chùa Phổ Tuệ bắt! Bà lần này cần tìm kiếm được đầy đủ chứng cứ!

Lục thái phó cũng bí mật bẩm báo Hoàng Thượng, nói dấu diếm chuyện tìm được Lục Học Hải, bọn họ phải bắt được phạm nhân, không thể rút dây động rừng.

“Bổn phu nhân trước cho các ngươi khoe khoang đi, chờ Hải Nhi nhà ta tỉnh, liền đem toàn bộ Tĩnh Quốc Công phủ các ngươi đánh cho tơi bời!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.