Tấn Giang Hầu nói tất cả đều là lời vàng ngọc, Thẩm Minh Châu lại hoàn toàn không nghe lọt, vừa rơi lệ, vừa lắc đầu.
“Châu nhi, Sở Vương từng biểu đạt yêu mến cháu chưa?” Tấn Giang Hầu hỏi.
Giọng ông không cao, giọng điệu rất chậm, nhưng lại từng chữ rất rõ ràng.
Thẩm Minh Châu càng thêm đau lòng, “Không có, chưa hề có. Ông ngoại, sau khi lớn lên cháu hiếm khi nhìn thấy hắn, khi còn bé… khi còn bé luôn là hắn chạy theo sau lưng a Thấm, cháu chạy theo sau lưng hắn…”
Trước mắt Thẩm Minh Châu giống như xuất hiện ba bóng dáng nhỏ, tiểu nữ hài trước nhất thông minh lanh lợi, hoạt bát đáng yêu, luôn cười hì hì, rất khiến người khác ưa thích, một tiểu nam hài da trắng, mắt thật to liều mạng đuổi theo nàng, trong miệng ngang ngược kêu “Lâm Thấm, đợi ta một chút”. Hắn chỉ chú ý ra sức đuổi theo phía trước, không để ý đến phía sau hắn có một tiểu nữ hài nhi không thông minh lanh lợi như vậy, không hoạt bát đáng yêu như vậy hoảng loạn gọi ca ca, một lòng chỉ mong đuổi kịp hắn, chơi đùa với hắn…
“Cháu cũng là cháu gái ngoại mà.” Thẩm Minh Châu đau buồn.
“Nếu Sở Vương chưa bao giờ biểu đạt yêu mến cháu, nói cách khác, cháu chỉ tương tư một phía thôi.” Giọng Tấn Giang Hầu vững vàng lại bình tĩnh, “Châu nhi, cháu như vậy là bệnh, phải trị. Nhưng mà, trị bệnh này không thể dựa vào đại phu, phải dựa vào bản thân cháu.”
“Nhạc phụ, ngài đừng như vậy.” Thẩm Ung vẫn đứng ở cửa ra vào, lúc này lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nu-lam-gia/1348983/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.