“Ngươi có gan đừng chạy.” Lâm Thấm xì mũi coi thường.
“A Thấm, a Thấm.” Giọng Lâm Hàn càng ngày càng gần.
Lâm Thấm nghe được vẻ lo âu và ân cần trong giọng nói của hắn, chột dạ cười cười, bước nhanh chạy đến, trong miệng hét lên: “Con dê con đâu? Con dê con biết bơi đâu?”
Chạm mặt Lâm Hàn, lại kéo hắn điên khùng hỏi: “Nhị ca, ca có thấy con dê con của muội không? Con biết bơi ấy?”
Lâm Hàn không giải thích được, “A Thấm, nhị ca không thấy.”
Lâm Thấm dậm chân, “Chính là con Cao tiểu bàn mới đưa cho muội, muội đi tìm nó, không thể không tìm thấy nó.”
Chạy dọc theo bờ sông, bước chân nhẹ nhàng khác thường.
“A Thấm, đợi nhị ca một chút.” Lâm Hàn vội đuổi theo phía sau.
Lâm Thấm tìm thấy con dê con kia ở trên bờ.
Nàng cười híp mắt ngồi xổm người xuống, “Con heo con biết bơi, ta đặt tên cho nó là tiểu Du, ngươi tên là tiểu Thủy đi. Tiểu Thủy, nào, chúng ta bơi một lần nữa, để cho nhị ca ta mở rộng tầm mắt.” Nhanh nhẹn nhào qua ôm lấy con dê con, cười ném nó vào trong nước.
“A Thấm, sao muội lại như vậy.” Lâm Hàn thấy muội muội ném con dê con vào trong nước, cảm thấy quá tàn nhẫn, kinh ngạc lên tiếng ngăn cản.
Con dê con rơi vào trong nước, lập tức ra sức rẽ nước, không chỉ bơi rất nhanh, tư thế vẫn rất đẹp.
“Nhị ca nhanh lên, nó còn mạnh hơn tiểu Du.” Lâm Thấm cười mắt như trăng lưỡi liềm trên trời, “Tiểu Du cũng nhanh, nó cũng nhanh, nhưng nó dễ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nu-lam-gia/1348971/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.