Chương trước
Chương sau
“Ngươi có gan đừng chạy.” Lâm Thấm xì mũi coi thường.
“A Thấm, a Thấm.” Giọng Lâm Hàn càng ngày càng gần.
Lâm Thấm nghe được vẻ lo âu và ân cần trong giọng nói của hắn, chột dạ cười cười, bước nhanh chạy đến, trong miệng hét lên: “Con dê con đâu? Con dê con biết bơi đâu?”
Chạm mặt Lâm Hàn, lại kéo hắn điên khùng hỏi: “Nhị ca, ca có thấy con dê con của muội không? Con biết bơi ấy?”
Lâm Hàn không giải thích được, “A Thấm, nhị ca không thấy.”
Lâm Thấm dậm chân, “Chính là con Cao tiểu bàn mới đưa cho muội, muội đi tìm nó, không thể không tìm thấy nó.”
Chạy dọc theo bờ sông, bước chân nhẹ nhàng khác thường.
“A Thấm, đợi nhị ca một chút.” Lâm Hàn vội đuổi theo phía sau.
Lâm Thấm tìm thấy con dê con kia ở trên bờ.
Nàng cười híp mắt ngồi xổm người xuống, “Con heo con biết bơi, ta đặt tên cho nó là tiểu Du, ngươi tên là tiểu Thủy đi. Tiểu Thủy, nào, chúng ta bơi một lần nữa, để cho nhị ca ta mở rộng tầm mắt.” Nhanh nhẹn nhào qua ôm lấy con dê con, cười ném nó vào trong nước.
“A Thấm, sao muội lại như vậy.” Lâm Hàn thấy muội muội ném con dê con vào trong nước, cảm thấy quá tàn nhẫn, kinh ngạc lên tiếng ngăn cản.
Con dê con rơi vào trong nước, lập tức ra sức rẽ nước, không chỉ bơi rất nhanh, tư thế vẫn rất đẹp.
“Nhị ca nhanh lên, nó còn mạnh hơn tiểu Du.” Lâm Thấm cười mắt như trăng lưỡi liềm trên trời, “Tiểu Du cũng nhanh, nó cũng nhanh, nhưng nó dễ nhìn hơn tiểu Du nhiều. Nhị ca còn nhớ rõ dáng vẻ của tiểu Du không? Rất ngốc nha.”
“Dĩ nhiên nhớ.” Lâm Hàn không khỏi cười cười.
Sau khi Lâm Thấm từ ôn tuyền sơn trang trở về nhà đã triệu tập người cả nhà lại để xem heo con biểu diễn bơi nước, a Đại, a Khuynh còn có tiểu Y Y cao hứng nhất, ba hài tử đều vui sướng như điên rồi.
Đừng nói tiểu hài tử nhìn vui vẻ, ngay cả đại nhân đều cảm thấy rất thú vị, bao gồm Lâm Hàn một người bình thường nghiêm túc.
“Vào ngày nghỉ lễ muội mời mọi người đến Thấm viên xem heo con dê con và đại Bạch tiểu Bạch cùng bơi chung.” Lâm Thấm hào hứng nói.
Lâm Hàn tưởng tượng đến cảnh tượng ngỗng trắng mang theo ngỗng trắng nhỏ nhàn nhã bơi qua bơi lại trong nước, heo con và dê con ở bên cạnh quấy rối, vui vẻ ẩn hiện trên mặt.
“Đúng rồi, a Thấm, Sở Vương điện hạ đâu?” Đến lúc này Lâm Hàn mới nhớ đến chuyện đứng đắn.
Lâm Thấm nhìn ngó chung quanh, “Đúng rồi, Cao tiểu bàn đâu? Hắn đặc biệt đến đưa con dê nhỏ cho muội, đưa con dê nhỏ rồi hắn chạy đâu?” Giơ tay đẩy Lâm Hàn, “Nhị ca, ca mau đi tìm hắn đi, đừng để hắn chạy loạn nhà chúng ta.”
Lâm Hàn cau mày, “Hắn đi rồi sao?”
Lâm Thấm cười hì hì, “Hắn tới đưa con dê con, hiện giờ con dê con trong nước, hắn không biết chạy đâu. Nhị ca, ca mau đi tìm hắn đi.”
Lâm Hàn hoài nghi nhìn muội muội, “Được, nhị ca đi tìm hắn.”
Thật sự rời đi, đi tìm Cao Nguyên Dục.
Lâm Hàn tìm thấy Cao Nguyên Dục ở Hàn viên.
Cao Nguyên Dục đang đứng trên cầu cong bằng đá, ngóng nhìn về phía Thấm viên đấy.
“Sở Vương điện hạ.” Lâm Hàn nghiêm mặt đi tới chào.
Cao Nguyên Dục giống như mới từ trong mộng thức tỉnh, vội vàng làm lễ với Lâm Hàn, “Lâm nhị ca.” Trên mặt hắn hiện ra vẻ mắc cỡ, “Lâm nhị ca, ta tới đưa cho Lâm Thấm con dê con. Đưa dê con xong, ta không nỡ đi, còn định từ xa… từ xa lại tưởng tượng… con dê con đang bơi, Lâm Thấm đang nhìn nó, sắc trời đẹp, mặt nước chẳng gợn sóng…” Càng nói càng không mạch lạc, trên gương mặt tuấn mỹ dâng lên vẻ đỏ bừng.
Trước khi đến Lâm Hàn đầy ngập tức giận, sau không thấy Cao Nguyên Dục quấn lấy Lâm Thấm, tức giận đã biến mất một chút, hiện giờ càng thêm đồng tình với Cao Nguyên Dục rồi, giọng ôn hòa nói cho hắn biết, “A Thấm rất thích con dê con kia, nói con dê con không chỉ bơi nhanh, tư thế vẫn còn rất đẹp.”
Trong mắt Cao Nguyên Dục lóe lên ánh sáng vui sướng, nóng bỏng nói: “Vậy ta lại huấn luyện thêm mấy con vật biết bơi, chọn tư thế xinh đẹp đưa cho nàng!”
Lâm Hàn thấy hắn như vậy, trong lòng hơi mềm nhũn, đặc biệt căn dặn hắn, “Về sau nếu điện hạ đến Lâm gia, kính xin gặp mặt gia phụ gia mẫu hoặc ca ca tẩu tẩu trước. Trực tiếp tới gặp a Thấm không được hợp tình hợp lý.”
Cao Nguyên Dục nghe thấy giọng Lâm Hàn không còn nghiêm nghị như ngày trước, như có vài phần nhả ra, càng vui mừng hơn, hân hoan nói cảm ơn, “Đa tạ Lâm nhị ca. Lâm nhị ca, ngài hòa khí hơn trước nhiều.”
Lâm Hàn khẽ mỉm cười.
“Mời điện hạ đến hàn xá uống ly rượu mừng.” Lâm Hàn khách khí mời.
“Nhất định, nhất định.” Cao Nguyên Dục cười nói: “Lâm nhị ca tiểu đăng khoa, nhất định phải tới chúc mừng. Nhị ca ngài chọn một thời điểm tốt, ta và Lâm Thấm, a Vi đều đã lớn rồi, không thích hồ nháo. Nếu vào ngày trước, khi tỷ tỷ lập gia đình, đại ca lập gia đình, chúng ta đều náo động phòng đấy.”
Nhớ tới chuyện cười khi còn bé đám người Lâm Thấm từng làm, Lâm Hàn cũng cười.
Hắn cũng cảm thấy mình vận khí tốt. Khi hắn lập gia đình muội muội đã là đại cô nương, sẽ không nghĩ đến náo động phòng nữa.
Cao Nguyên Dục vỗ vỗ trán, “Nhìn trí nhớ của ta đây! Ta đặc biệt sai người làm một chiếc roi ngựa tốt cho tiểu đệ đệ Dương gia, sao lại quên đưa cho hắn chứ? Nhị ca, ta đi đây, đi đưa cho tiểu đệ đệ Dương gia."
Lâm Hàn đỏ ửng mặt, gật gật đầu: “Đi đi.” Giọng nói thân thiết hơn ngày trước nhiều.
Cao Nguyên Dục mừng rỡ.
Hắn vẻ mặt tươi cười rời khỏi phố Trường Anh, đi tới phủ Hộ Quốc công.
Dương Dục thấy hắn thật vui mừng, “Sở Vương ca ca, ca đã đến rồi?”
Cao Nguyên Dục cười nói: “A Dục, ta mới từ phố Trường Anh tới, cho người làm một chiếc roi ngựa cho đệ, đặc biệt đưa tới cho đệ.”
Roi ngựa này làm nhỏ hơn người lớn dùng, tiểu hài tử dùng tiện tay, hơn nữa đây là dùng bạch ngân hương mộc làm thành, không chỉ đẹp mắt còn là vị thuốc, bên trên điêu khắc hoa văn nuôi ngựa cổ xưa lại chân thật, Dương Dục nhìn, yêu thích không buông tay.
“Sở Vương ca ca thật tốt.” Dương Dục vui mừng cám ơn.
Cao Nguyên Dục cười cười xoa đầu nhỏ của hắn, “Lâm nhị ca kêu ta tới.”
Dương Dục càng vui mừng rồi, cười đến mắt híp thành đường chỉ, “Đệ đi nói cho tỷ tỷ, hì hì.”
Cao Nguyên Dục cũng cười, cưỡi ngựa một lúc với Dương Dục, hắn mới rời đi.
Dương Dục không nỡ để hắn rời đi, “Sở Vương ca ca dạy đệ một lúc đi.”
Cao Nguyên Dục nhìn sắc trời, “Trễ nữa không về cung được.”
Dương Dục hết cách rồi, lưu luyến không rời tự mình tiễn hắn đến đại môn, vẫy tay từ biệt.
Dương Dục vui vẻ cầm roi ngựa đi cho Dương thái phu nhân nhìn xem, “Sở Vương ca ca đưa cho cháu. Sở Vương ca ca khá tốt, cưỡi ngựa với cháu, đưa roi ngựa cho cháu, hắn còn nói là Lâm nhị ca kêu hắn đưa tới!”
Hắn hài tử nói chuyện không chú ý, Hộ Quốc công phu nhân và Dương Linh đáng lẽ đều ở đây với thái phu nhân, hắn nhắc tới Lâm nhị ca, Dương Linh liền đỏ mặt, lặng lẽ đứng dậy rời đi, Dương Dục một lòng đều ở trên roi ngựa, không chú ý đến.
Hộ Quốc công phu nhân khẽ cười cười.
Dương thái phu nhân cầm lấy roi ngựa nhìn kỹ, gật đầu nói: “Đây là roi ngựa do người chăn nuôi tự tay làm, đan dệt, quả thật rất chú trọng.”
Khen đôi câu, Dương thái phu nhân hỏi, “A Dục, Sở Vương điện hạ đưa cho cháu roi ngựa, cháu nói cảm tạ chưa?”
Dương Dục hào hứng nói: “Cháu nói cảm tạ. Nhưng mà, Sở Vương ca ca nói, kêu cháu đừng cảm tạ hắn, tạ Lâm nhị ca thôi. Bà nội, lần tới cháu gặp Lâm nhị ca sẽ…” Nói đến đây, hắn mới vừa bừng tỉnh hiểu ra, “… Chờ khi cháu gặp được Lâm nhị ca, hắn đã không phải là Lâm nhị ca, là anh rể cháu rồi.”
Dương thái phu nhân cười ha ha.
Hộ Quốc công phu nhân cũng tươi sáng.
Sau khi Hộ Quốc công về phủ, Hộ Quốc công phu nhân nhắc đến chuyện Sở Vương đặc biệt vội tới đưa roi ngựa cho Dương Dục.
Hộ Quốc công mỉm cười, “Sở Vương điện hạ vì lấy lòng Lâm gia, cũng coi như hao tổn tâm cơ rồi.”
Hộ Quốc công phu nhân than thở, “Nhưng có ích lợi gì chứ? Mỗi lần Bách phi đều cố ý nhắc tới Thẩm thất tiểu thư ở trước mặt mọi người, rõ ràng có ý với Thẩm thất tiểu thư, Thẩm thất tiểu thư cũng tỏ vẻ xấu hổ, lão phu nhân, đại phu nhân Thẩm gia hiển nhiên cũng vui khi việc thành. Bách phi là mẹ đẻ của Sở Vương, nàng có ý với Thẩm thất tiểu thư, Thẩm gia cũng có ý với Sở Vương, cố tình trong lòng Sở Vương lại nghĩ tới… Haizzz, hôn sự của Sở Vương, tương lai khó khăn.”
Hộ Quốc công không thèm để ý, “Hôn sự của Sở Vương điện hạ không đến lượt Bách phi và Thẩm gia làm chủ. Bệ hạ mới thật sự là người quyết định.”
Hộ Quốc công phu nhân gật đầu nói: “Vậy cũng đúng.”
Vừa nói chuyện, Hộ Quốc công phu nhân lại cười hì hì, “Quốc công gia, Sở Vương điện hạ vì lấy lòng Lâm gia, đánh cả chủ ý lên tiểu a Dục của chúng ta rồi. Chàng nói thử xem, hắn để ý tới con rể của chúng ta bao nhiêu?”
Khóe miệng Hộ Quốc công hơi vểnh lên, “Chuyện này sao, ta nghe ngóng, từ nhỏ nhị tiểu thư Lâm gia đã bị nhị ca nàng canh chừng chặt chẽ, vì vậy nếu Sở Vương muốn được như nguyện, không thể không vượt qua cửa ải của con rể chúng ta.”
Hai phu thê nói đùa một phen, có vài phần đồng tình với Sở Vương Cao Nguyên Dục.
“Có phải con rể chúng ta hơi cổ hủ không?” Nói đùa một lúc, Hộ Quốc công phu nhân lo lắng hỏi.
Hộ Quốc công không hề để trong lòng, “Cổ hủ với người khác không sợ, không cổ hủ với Linh nhi của chúng ta là được. Phu nhân, không phải nàng nói hắn thấy Linh nhi đã ngã xuống nước sao? Có thể thấy được chung tình cỡ nào. Ta không tin hắn sẽ cổ hủ với Linh nhi của chúng ta.”
Hộ Quốc công phu nhân mỉm cười, “Chỉ hy vọng như thế.”
Phụ mẫu đêm trước gả nữ nhi đều như vậy, lúc thì vui mừng hớn hở, lúc lại lo lắng trùng trùng, chuyện lớn cả đời nữ nhi giải quyết rồi, giống như trần ai lạc định, nhưng nghĩ đến cuộc sống sau này của nàng, lại không nhịn được tính toán cân nhắc mọi cách thay nàng, hận không thể thanh trừ toàn bộ chướng ngại vật thay nàng, để nàng sống cuộc sống thoải mái.
Đến ngày Dương Linh xuất giá, Dương thái phu nhân và Hộ Quốc công phu nhân rơi nước mắt vui sướng lại kích động, trong mắt Hộ Quốc công cũng lấp lánh nước. Dương Dục cưỡi ngựa lùn nhỏ, đưa tỷ tỷ xuất giá.
Lâm gia phố Trường Anh giăng đèn kết hoa, hân hoan vui sướng, Lâm Hàn nghiêm túc cưới Dương Linh vào cửa.
Hắn là nhi tử của Lâm Thượng thư, em vợ Tề Vương, lại cưới đại tiểu thư phủ Hộ Quốc công, hôn nhân này làm thật sự cực kỳ náo nhiệt, khách tới đầy cửa, nối liền không dứt.
Bởi vì khách thật sự quá nhiều, không chỉ Lâm Phong, La Thư, Lâm Khai và Tề Vân phải bận rộn chiêu đãi khách, kể cả Tề Vương và Lâm Đàm, La Giản và Ngôn Yên, Tề Á và La Văn Nhân đều đảm nhiệm chủ nhân, dốc hết tình địa chủ.
Lâm Thấm càng không phải nói, từ trước đến giờ nàng là tiểu cô nương thích xen vào chuyện của người khác, gấp rút kéo chuyện chiêu đãi các nữ hài nhi tới, “Tất cả các cô nương chưa lấy chồng của các nhà bằng hữu thân thích đều thuộc về con chiêu đãi, đừng giành với con.”
Lâm Phong và La Thư cũng cười, “Được, giao cả cho con, nhất định phải chiêu đãi tốt bọn họ.”
Lâm Thấm rộng rãi phóng khoáng, “Yên tâm, con nhất định sẽ cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố bọn họ, để bọn họ có cảm giác như ở nhà.”
Đến ngày này, Lâm Thấm quả nhiên không ngại cực khổ, bôn ba qua lại, đi tới đi lui trong bữa tiệc giống như con bướm. Nhẹ nhàng linh động, tao nhã lịch sự, khiến người khác chú ý.
Thẩm Minh Châu ngồi chung một chỗ với mấy vị cô nương nhà thân thích, nhìn Lâm Thấm sặc sỡ lóa mắt, vừa hâm mộ, vừa ghen tỵ.
“A Thấm.” Nàng vẫn không nhịn được, đưa tay cản Lâm Thấm.
Hôm nay Lâm Thấm là chủ nhân, không có đạo lý chậm trễ khách mời, nên dừng bước lại, cười tủm tỉm nhìn Thẩm Minh Châu.
Thẩm Minh Châu kéo Lâm Thấm ngồi xuống bên người mình, Lâm Thấm cười cười, “Có gì chỉ giáo?” Rất hiền hòa ngồi xuống.
Thẩm Minh Châu hơi ngượng ngùng xoay chiếc nhẫn vàng nạm hồng ngọc trên ngón tay, “A Thấm, đây là do Bách phi nương nương ban thưởng cho ta đó, ngươi nhìn xem có được không?”
Lâm Thấm khẽ mỉm cười, lễ độ nói: “Bách phi nương nương ban thưởng, nhất định không phải vật thường. Chúc mừng ngươi.”
Hai nàng đang nói chuyện, cô nương bên cạnh hoặc giả bộ như uống rượu, hoặc giả bộ như đang nghe hí, thật ra đều dán lỗ tai nghe, một chữ đều không bỏ sót.
Thấy Lâm Thấm trấn định tự nhiên như vậy, Thẩm Minh Châu hơi thất vọng, trong lòng âm thầm oán trách, “A Thấm cho dù ngươi lộ ra một chút thương tâm khổ sở cũng được, ngươi lại không hề có chút phản ứng nào sao?” Trong lòng oán trách, nàng càng thiếu tự nhiên, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Bách phi nương nương kêu ta rảnh rỗi vào cung trò chuyện với nàng, a Thấm, ngươi đi cùng ta có được không?”
Tất cả trong giọng nói của nàng rõ ràng có ý khoe khoang, Lâm Thấm lại chỉ cười qua loa, “Ta đi với ngươi sợ rằng không được, hôm nay nhị ca ta cưới tẩu tử vào cửa, chính là lúc bận rộn. Bận rộn xong rồi ta sẽ vào Dưỡng Ninh cung thăm thái hậu nương nương, nếu gặp được ở trong cung, ta và ngươi nói mấy câu cũng chưa hẳn không thể.” Hời hợt chuyển hướng đề tài.
Thẩm Minh Châu u oán nhìn Lâm Thấm.
Lâm Thấm tự tay rót ly rượu cho nàng, “Hôm nay ngươi tới uống rượu mừng của nhị ca ta, nào, ta mời ngươi một ly, nhất định phải thỏa chí.” Nhìn Thẩm Minh Châu uống rượu, cười nói xin lỗi không tiếp được, đi đến một bàn tiệc khác.
Hai vị cô nương ở gần Thẩm Minh Châu bàn luận xôn xao, “Này, ai chiếm thượng phong?”
“Khu, ta thấy là nha đầu Lâm gia chiếm thượng phong, nàng không chút hoang mang đó, Thẩm thất không bình tĩnh bằng nàng.”
“Đâu chỉ thế, phía sau nha đầu Lâm gia là thái hậu, phía sau Thẩm thất là Bách phi, ngươi nói thái hậu lợi hại hay Bách phi lợi hại?”
“Đúng vậy đúng vậy, chẳng lẽ thái hậu còn kém Bách phi sao?”
Những lời này truyền đứt quãng vào trong tai Thẩm Minh Châu, nàng tức khổ trong lòng, không khỏi uống nhiều mấy ly rượu.
Rõ ràng là rượu ngon lâu năm, nàng uống vào tất cả lại đều là đắng, vừa đắng vừa chua.
Tiếng nói tiếng cười chung quanh đều là châm chọc đối với nàng, Thẩm Minh Châu cảm thấy trên người nóng lên, đầu óc choáng váng, nên lấy cớ thay quần áo, trốn khỏi bàn tiệc đi ra ngoài.
Lâm gia đãi khách chu đáo, trên đường đi đều có thị nữ chỉ dẫn, “Ngài đến đầu đường phía trước quẹo phải, đi tới chỗ có ánh sáng là đến.”
Sau khi Thẩm Minh Châu đến, thấy nơi này dọn dẹp sạch sẽ, chia ra hai gian trong ngoài, gian ngoài có bốn cái chậu, trên chậu đặt chậu sứ in hoa, trên chậu có đủ loại xà bông, mùi hoa hồng, hoa quế, hoa nhài vân vân…, cái gì cần đều có.
Thẩm Minh Châu rửa tay, đi vào trong giải quyết, khi đi ra lại có thị nữ đổi nước nóng cho nàng, hầu hạ nàng rửa tay rửa mặt, trang điểm lại.
Thẩm Minh Châu không muốn trở lại chỗ ngồi, tùy tiện bước chậm giữa bụi hoa.
Nàng thất thểu đi, cũng không biết mình đi đâu.
Phía dưới truyền đến tiếng cười nói của nam tử.
Thẩm Minh Châu đột nhiên giật mình, vội nhìn ngó bốn phía xung quah, lúc này mới ý thức được mình đang đứng trên một sườn núi nhỏ, cách đó không xa là một con đường nhỏ, tiếng cười truyền từ trên con đường nhỏ này tới.
Nàng đứng sau bụi hoa ló đầu nhìn xuống.
Một đám nam tử thanh niên cười cười nói nói đi tới, bởi vì là ngày đại hỉ, có người mặc đồ đỏ, có người mặc đồ xanh, ăn mặc rất phong lưu phóng khoáng.
Thẩm Minh Châu phát hiện ra một bóng người quen thuộc trong này, không khỏi ngừng hô hấp.
Là hắn, thật sự là hắn…
Thẩm Minh Châu tham lam nhìn chằm chằm bóng dáng kia, mắt không hề chớp.
Hắn anh tuấn nhường nào, xuất sắc nhường nào, hắn đi trong nhóm danh môn quý công tử này, hiên ngang giống như hạc giữa bầy gà…
Sườn núi này không cao, giọng nói phía dưới mơ hồ có thể nghe thấy.
Một nam tử thanh niên hết sức cao hứng nói: “Tối hôm nay chúng ta phải ra sức chuốc rượu cho tân lang, không chuốc hắn say ngất, không thả hắn trở về phòng!”
“Không chuốc hắn say ngất, không thả hắn về phòng!” Có mấy người thấy náo nhiệt chưa đủ lớn, ồn ào theo.
Giọng Cao Nguyên Dục trong sáng, “Vậy không được, Lâm nhị ca là đệ đệ của đại tẩu ta, ta đi theo hắn từ nhỏ, hắn giống như ca ca ruột của ta vậy. Tối nay các ngươi muốn uống rượu đúng không? Ta phải thay Lâm nhị ca cản rượu. Các ngươi cứ nhằm vào ta đi!”
“Được đó, nhằm vào ngươi!” Có mấy người cười lớn.
Phía dưới vừa cười vừa náo, có người kêu muốn uống rượu, cũng có người tự xưng muốn cản rượu giống như Cao Nguyên Dục, hai nhóm người vừa cười vừa náo, đi về trước.
Thẩm Minh Châu vịn cành hoa, dần dần, vô lực trượt chân, ngồi liệt trên mặt đất.
Khó khăn lắm mới “Gặp gỡ” hắn một lần, nghe được lại là những lời này, sao Thẩm Minh Châu không nản lòng, sao không đau lòng.
“Sở Vương điện hạ, trong lòng ngươi thật sự chỉ có a Thấm, chưa từng nghĩ tới ta sao?” Thẩm Minh Châu buồn bã cười một tiếng.
Thẩm Minh Châu giống như ngốc, một mình ngơ ngác, không biết ngồi đó bao lâu.
“Châu nhi, Châu nhi.” Bên tai nàng vang lên giọng nói lo lắng của La Anh.
“Nương, con ở đây.” Thẩm Minh Châu yếu đuối thì thào, miễn cưỡng đứng lên.
“Châu nhi.” La Anh đã chạy tới ôm nàng vào lòng, giống như ôm bảo bối bị mất đi mà được lại, trong miệng oán trách: “Con chạy lung tung làm gì? Ta nghe Minh Tư nói con đi ra ngoài hồi lâu không quay lại, nên vội đuổi ra. Dọc đường đi hỏi bọn nha đầu, mới tìm được nơi này. Châu nhi con thế nào? Một mình ở đây ngẩn người làm gì?”
Thẩm Minh Châu lại rơi nước mắt, nức nở nói: “Nương, chúng ta về nhà, được không? Đừng ở đây mất mặt xấu hổ.”
La Anh sắc bén nhìn nàng chằm chằm, “Thế nào? Xảy ra chuyện gì?”
Thấy nàng chỉ khóc thút thít tránh né, cái gì cũng không chịu nói, La Anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Phi, con cho rằng về nhà vạn sự đều yên rồi hả? Từ trên xuống dưới Thẩm gia đều nịnh nọt, tương lai con làm Sở Vương phi, chính là tâm can bảo bối của ông nội bà nội con, nếu không làm được Sở Vương phi, con cho rằng bọn họ còn có thể yêu thương con? Quan tâm con? Con còn có thể sống yên ổn ở Thẩm gia?”
Thẩm Minh Châu rùng mình.
“Phụ thân vẫn thương con đó.” Nàng nhỏ giọng, không tự tin nói.
Nhắc tới Thẩm Ung, La Anh càng thêm tức giận, “Còn nhắc tới hắn! Tất cả những chuyện này còn không phải đều bởi vì hắn mà ra sao! Hắn cũng chẳng mạnh hơn ông nội bà nội con bao nhiêu, xét đến cùng hắn vẫn là người Thẩm gia. Châu nhi, con đừng suy nghĩ lung tung, cũng đừng định nửa đường bỏ cuộc, hiện giờ con chỉ có thể đi về phía trước, đi càng xa, đứng càng cao, cuộc sống càng tốt. Bằng không, con cứ chờ bị người khác dẫm dưới lòng bàn chân, im hơi lặng tiếng sống qua ngày đi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.