Ánh trăng nhàn nhạt, êm dịu, giống như nước chảy, xuyên qua góc cửa sổ lẳng lặng hắt vào trong phòng.
Hai mỹ thiếu niên trên giường, một diện mạo tinh xảo, một rạng rỡ chiếu người, mỗi người đều có vẻ đẹp riêng.
Cao Nguyên Dục nằm ngửa trên giường, hai cánh tay gối sau gáy, thần thái uể oải, giọng nói cũng lười biếng, “Biểu ca, bách hoa thịnh hội đồ bỏ kia quá đáng ghét, chúng ta tìm cách để cho bọn họ không mở được, có được không?”
Lương Luân hơi buồn bực, “Mẫu phi đệ ra chủ ý này cũng không phải ngày một ngày hai, sao hôm nay đệ mới cảm thấy đáng ghét chứ? Nếu muốn khiến không mở được thì phải nên sớm tìm cách rồi, hiện giờ đã chuẩn bị không sai biệt lắm, lúc này chúng ta đi quấy rối, sẽ chọc giận mẫu phi đệ đó.”
“Sớm muội gì cũng sẽ có ngày đệ chọc giận mẫu phi.” Cao Nguyên Dục cười cười.
“Cần gì phải vậy?” Lương Luân ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ, vẻ mặt nhàn nhạt giống như ánh trăng, “Trừ bà ngoại và cậu ra, trên đời này mẫu phi đệ là người hiểu rõ đệ nhất. Đệ hiếu thuận mẫu phi, tôn kính mẫu phi không được sao, vì sao phải đi chọc giận mẫu phi đệ.”
“Ca không hiểu chuyện này đâu.” Cao Nguyên Dục cố làm ra vẻ cao thâm, “Chỉ có dượng mới hiểu.”
Lương Luân quay đầu nhìn Cao Nguyên Dục.
Ánh trăng chiếu lên trên mặt hắn, yên bình, tĩnh lặng, mặt mày nhu hòa khác thường.
Lương Luân yên lặng nhìn hắn, ngồi dậy, khoác áo bước xuống giường.
“Biểu ca, ca làm gì vậy?” Cao Nguyên Dục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/kieu-nu-lam-gia/1348942/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.